1. Vị Thế Mới Tại Thiên Thịnh
Với sự ủy quyền không chính thức của Lục Thiếu Phàm, Hạ An Nhiên giờ đây không chỉ là thư ký mà còn là người kiểm soát các dự án quan trọng. Cô dứt khoát và hiệu quả. Các giám đốc cấp cao, ban đầu hoài nghi, nhanh chóng phải thừa nhận khả năng của cô khi cô chỉ ra những lỗ hổng tài chính mà họ đã bỏ qua.
"Thư ký Hạ, à, tôi xin lỗi, cô Hạ. Tôi đã kiểm tra lại báo cáo mà cô chỉ ra. Thật sự có sai sót lớn. Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi," Giám đốc Tài chính nói, giọng đầy tôn trọng.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Thiếu Phàm ngồi nhìn An Nhiên xử lý công việc. Cô đang họp trực tuyến với đội ngũ pháp lý về một vụ kiện tụng của đối thủ. Khuôn mặt cô nghiêm nghị, nhưng giọng nói lại điềm tĩnh, đầy logic.
"Vâng, chúng ta sẽ không đáp trả bằng sự tức giận. Chúng ta đáp trả bằng chứng cứ pháp lý. Hãy yêu cầu đối phương đưa ra bằng chứng cụ thể trước 5 giờ chiều. Nếu không, chúng ta sẽ kiện ngược lại về tội phỉ báng và làm gián đoạn kinh doanh."
Thiếu Phàm mỉm cười nhạt. Cô quả thực là một viên ngọc quý. Anh muốn cô ở vị trí cao, nhưng không muốn cô quá độc lập, xa cách.
Sự thay đổi lớn nhất là sự tương tác của cô với các đồng nghiệp nam. An Nhiên thường xuyên phải làm việc riêng với Trưởng phòng Phát triển Dương Phong, một người đàn ông tài năng và thân thiện. Họ thảo luận công việc trong phòng họp nhỏ, cửa đóng kín.
Trong một buổi họp như vậy, Thiếu Phàm cảm thấy khó chịu. Anh thường xuyên gọi An Nhiên vào văn phòng, viện cớ lấy tài liệu hay ký duyệt hồ sơ không gấp.
"Thư ký Hạ, hồ sơ này cần chữ ký. Nhanh lên. Trưởng phòng Dương có thể chờ," Thiếu Phàm nói, giọng mang chút gay gắt.
An Nhiên bước vào, không bận tâm đến thái độ của anh. "Tổng giám đốc, đây là hợp đồng mới với đối tác Nhật Bản. Tôi đã kiểm tra, hoàn toàn ổn. Anh có thể ký."
Thiếu Phàm ký nhanh chóng. Anh ngước nhìn cô. "Hôm nay, cô và Trưởng phòng Dương đã ở đó bao lâu?"
"Một tiếng rưỡi. Chúng tôi đang lập chiến lược cho dự án mới, đảm bảo nó mang lại lợi nhuận cao nhất."
"Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt không chuyên nghiệp," Thiếu Phàm bất ngờ nói.
An Nhiên nhíu mày. "Đó là sự tôn trọng, Tổng giám đốc. Anh ta tôn trọng năng lực của tôi."
"Không. Đó là sự ngưỡng mộ. Cô là Phu nhân Lục. Cô nên giữ khoảng cách với đàn ông khác. Đặc biệt là những người chưa kết hôn."
"Trong văn phòng, tôi là Thư ký Hạ. Hoặc anh có thể gọi tôi là Phó Giám đốc Điều hành Không Chính thức. Trưởng phòng Dương chỉ là đồng nghiệp của tôi." An Nhiên giữ vững lập trường.
Thiếu Phàm đứng dậy, tiến đến gần cô. "Anh ta có biết về hợp đồng của chúng ta không?"
"Không. Và anh ta không cần biết."
"Tốt," Thiếu Phàm gằn giọng. "Vậy thì tôi phải tăng cường vai trò Phu nhân Lục của cô."
Anh bất ngờ kéo cô lại, hôn nhanh vào trán cô. Cử chỉ quá nhanh và quá công khai đối với văn phòng. An Nhiên sững sờ.
"Đây là cách tôi đánh dấu chủ quyền, An Nhiên. Ngay cả khi cô không phải là của tôi, người khác cũng không được phép nhìn cô với ánh mắt khác ngoài sự tôn trọng. Đừng quên, cô đeo nhẫn đính hôn của tôi."
An Nhiên chạm vào trán mình, tim đập loạn xạ. Sự kiểm soát của anh đã vượt quá ranh giới.
2. Tai Nạn Bất Ngờ Trong Thang Máy
Chiều hôm đó, An Nhiên cùng Thiếu Phàm đi kiểm tra công trường dự án mới.
Họ xuống bãi đậu xe, nhưng thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc bất ngờ bị kẹt. Đèn phụ bật lên, không gian tối và chật hẹp.
Thiếu Phàm bấm nút khẩn cấp. "Kỹ thuật sẽ đến ngay. Đừng lo lắng."
An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không gian chật hẹp khiến cô cảm thấy khó thở. Cô vốn mắc chứng sợ không gian hẹp nhẹ từ sau tai nạn mười năm trước (mà cô đã quên).
"Tôi... không sao. Chỉ là hơi nóng," cô nói, cố gắng hít thở sâu.
Thiếu Phàm thấy khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt cô hơi mở to vì hoảng sợ. Anh nhớ lại hồ sơ mà anh đã điều tra về cô.
"Cô sợ không gian hẹp?"
"Chỉ một chút..." An Nhiên lùi lại, vô tình vấp ngã về phía sau.
Thiếu Phàm nhanh chóng đỡ cô. Anh ôm cô vào lòng, lưng cô áp sát vào lồng ngực anh. Anh không nói gì, chỉ giữ chặt cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
"Nghe đây, Thư ký Hạ," Thiếu Phàm nói khẽ. "Tôi ở đây. Cô an toàn. Hít thở sâu. Đừng sợ. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cô nữa."
Cái ôm của anh không còn là sự kiểm soát, mà là sự bảo vệ chân thành. An Nhiên nhắm mắt. Cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Dù anh là kẻ săn mồi, nhưng anh cũng là người duy nhất khiến cô cảm thấy bình yên trong khoảnh khắc đó.
"Anh... đã tìm tôi vì anh sợ hãi sao?" An Nhiên đột nhiên hỏi.
"Phải," Thiếu Phàm thừa nhận, giọng anh trầm hẳn. "Sau tai nạn, tôi không thể ngủ. Tôi tìm cô. Cô biến mất. Sự sợ hãi đó đã biến thành sự ám ảnh. Tôi cần cô ở bên cạnh để chứng minh cô vẫn ổn. Và tôi sẽ không để cô biến mất lần nữa."
Trước khi An Nhiên kịp trả lời, thang máy bật sáng. Cửa mở ra, một nhóm kỹ thuật viên đang đứng đó.
Thiếu Phàm buông cô ra, nhưng tay anh vẫn giữ lấy cánh tay cô một cách chiếm hữu.
"Đi thôi, Phu nhân Lục," anh nói, giọng trở lại vẻ Tổng giám đốc lạnh lùng.
An Nhiên đi theo anh, cô biết, dưới vẻ ngoài sắt đá, anh cũng có những yếu đuối mà chỉ cô mới có thể chạm vào.
3. Sự Trùng Hợp Định Mệnh: Bác Sĩ Cố Thanh
Tại công trường, sau khi kiểm tra xong, An Nhiên thấy một nhóm người mặc áo blouse trắng đang trò chuyện với kỹ sư trưởng.
Một người đàn ông cao ráo, đeo kính gọng vàng, quay lại. An Nhiên sững người.
"Thanh? Cố Thanh?" An Nhiên gọi.
Bác sĩ Cố Thanh quay lại, đôi mắt anh sáng lên. "An Nhiên! Là cậu thật sao? Tớ tìm cậu mãi!"
Cố Thanh là bạn thân từ thời cấp ba của An Nhiên, người đã giúp cô rất nhiều khi cô còn khó khăn. Họ mất liên lạc khi cô chuyển trường.
Hai người ôm nhau mừng rỡ.
"Cậu làm gì ở đây vậy? Tớ nghe nói cậu là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thành phố A," An Nhiên hỏi.
"Công ty tớ đang hợp tác với Thiên Thịnh để xây dựng một khu nghiên cứu y tế mới ở đây. Còn cậu? Sao cậu lại ở đây? Cậu là..."
Cố Thanh nhìn sang Thiếu Phàm đang đứng cách đó không xa. Thiếu Phàm đang nhìn cảnh tượng này với ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
"À, Thiếu Phàm, đây là bạn cũ của tôi, Cố Thanh. Thanh, đây là Tổng giám đốc Lục, Lục Thiếu Phàm," An Nhiên giới thiệu.
Cố Thanh tiến đến, lịch sự đưa tay ra. "Chào Tổng giám đốc Lục. Tôi là Cố Thanh."
Thiếu Phàm bắt tay anh ta, cái siết tay có phần mạnh mẽ hơn mức cần thiết. "Tôi biết cậu. Bác sĩ Cố. Bạn thân cũ của vợ tôi."
"Vợ?" Cố Thanh ngạc nhiên nhìn An Nhiên. "Cậu kết hôn rồi sao, An Nhiên? Sao không nói với tớ?"
An Nhiên lúng túng. "Chuyện mới xảy ra thôi. Tớ sẽ kể cho cậu sau."
Thiếu Phàm kéo An Nhiên lại gần mình hơn, đặt tay lên eo cô. "Tôi không thích vợ tôi gặp gỡ bạn cũ mà không có tôi. Bác sĩ Cố, chúng tôi còn công việc. Xin lỗi."
Cố Thanh mỉm cười, nhưng ánh mắt anh ta không hề che giấu sự hoài nghi và quan tâm.
"Được rồi, An Nhiên. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tổng giám đốc Lục, hẹn gặp lại."
Khi Cố Thanh rời đi, An Nhiên quay sang Thiếu Phàm.
"Anh quá thô lỗ! Cố Thanh là bạn cũ của tôi!"
"Đó là cách tôi bảo vệ cô và hợp đồng của chúng ta. Anh ta là đàn ông. Anh ta nguy hiểm."
"Nguy hiểm? Hay anh sợ anh ta sẽ phá vỡ sự kiểm soát của anh?"
Thiếu Phàm không trả lời. Anh chỉ nhìn cô. "Cô có quên mình đã hứa gì không? Không được làm phức tạp mọi chuyện. Cố Thanh phải tránh xa khỏi công việc và cuộc sống cá nhân của cô. Cô là Phu nhân Lục. Điều đó là tối quan trọng."
An Nhiên biết, Cố Thanh là một nhân tố bất ngờ trong trò chơi này, và Thiếu Phàm đang cảm thấy mối đe dọa thực sự. Cô cười thầm. Cuộc chơi càng lúc càng thú vị, Thiếu Phàm.