1. Món Quà Từ Kẻ Ghen Tuông
Sau cuộc gặp gỡ ở công trường, Lục Thiếu Phàm trở nên kiểm soát hơn. Anh không chỉ yêu cầu An Nhiên phải đi làm cùng anh mà còn cả giờ ăn trưa, đảm bảo rằng không có bất kỳ khoảng trống nào cho Thư ký Hạ và Bác sĩ Cố Thanh tương tác.
Sáng hôm sau, khi An Nhiên đến văn phòng, trên bàn làm việc của cô có một bó hoa hồng trắng khổng lồ. Kèm theo là một chiếc hộp nhung đỏ chứa một chiếc vòng cổ kim cương đơn giản, tinh tế.
Quản lý tiền sảnh hớt hải chạy lên. "Thư ký Hạ, xin lỗi, có một người giao hoa lớn muốn gửi tặng cô. Nhưng Tổng giám đốc đã bảo họ mang vào đây."
An Nhiên nhíu mày, cô nhìn Thiếu Phàm đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh đầy vẻ đắc thắng.
"Của ai?" An Nhiên hỏi.
"Anh ta tự xưng là bạn cũ của cô," Thiếu Phàm nhàn nhạt nói, không ngước lên. "Tôi đã nói với họ rằng Phu nhân Lục không nhận hoa từ bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài tôi."
An Nhiên tức giận. "Thiếu Phàm, anh vượt quá giới hạn rồi! Anh không có quyền kiểm soát các mối quan hệ xã hội của tôi. Đây là sự thô lỗ!"
Thiếu Phàm đứng dậy, bước đến gần chiếc vòng cổ. "Cô đã quên tôi là ai rồi sao? Tôi là Lục Thiếu Phàm. Người duy nhất có quyền gửi quà cho cô là tôi."
Anh cầm chiếc vòng cổ kim cương lên, đeo vào cổ An Nhiên. Món trang sức lạnh lẽo chạm vào da cô.
"Đây là quà của tôi. Cô nên đeo nó trong văn phòng. Chiếc vòng cổ này sẽ nhắc nhở mọi người, và đặc biệt là bạn cũ của cô, rằng cô là người đã đính ước."
An Nhiên cảm thấy nghẹt thở trước sự kiểm soát ngột ngạt này. Cô biết, anh làm vậy là để cô lập Cố Thanh.
"Thiếu Phàm, nếu anh tiếp tục phá hoại các mối quan hệ cá nhân của tôi, tôi sẽ xem xét lại việc tương trợ anh trong các dự án của Thiên Thịnh."
Lời đe dọa này khiến Thiếu Phàm chững lại. Anh cần năng lực của cô.
"Được. Tôi sẽ không can thiệp. Nhưng cô phải đảm bảo Cố Thanh hiểu rõ ranh giới. Anh ta không phải là một ân nhân để cô phải trả ơn." Thiếu Phàm hạ giọng, nhưng sự ghen tuông vẫn âm ỉ.
2. Bữa Trưa Bí Mật và Lời Cảnh Báo
Tuy nhiên, An Nhiên vẫn giữ lời hứa với Cố Thanh. Trưa hôm đó, cô cố tình sắp xếp một cuộc họp với một đối tác gần phòng khám của Cố Thanh.
Cô gặp Cố Thanh tại một quán cà phê kín đáo.
"An Nhiên, cậu thực sự kết hôn rồi sao? Với Lục Thiếu Phàm?" Cố Thanh hỏi, vẻ mặt anh đầy lo lắng.
An Nhiên không che giấu. "Không. Đó là hợp đồng. Hợp đồng hôn nhân sáu tháng."
Cố Thanh giận dữ đập bàn. "Cậu điên rồi! Anh ta là ai mà cậu phải bán mình? Tớ biết cậu cần tiền cho mẹ, nhưng anh ta là một tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn! Tớ sẽ giúp cậu! Tớ có thể cho cậu mượn tiền!"
An Nhiên lắc đầu. "Không. Tớ cần một khoản tiền lớn và một lá thư giới thiệu tuyệt vời sau này. Và quan trọng hơn, Cố Thanh, anh ấy đã tìm tớ mười năm. Anh ấy bị ám ảnh bởi việc tớ cứu anh ấy."
Cố Thanh nhìn An Nhiên đầy trắc ẩn. "Tớ biết vụ tai nạn đó. Tớ là người đã sơ cứu cho cậu. Cậu bị sốt cao và mất trí nhớ một phần. Anh ta không phải là trả ơn, anh ta đang thao túng cậu!"
"Tớ biết. Nhưng tớ đã quyết định. Tớ sẽ dùng sáu tháng này để nắm quyền lực và tự giải thoát mình. Anh ấy cần tớ. Và đó là vũ khí của tớ."
Cố Thanh nhìn chiếc vòng cổ lấp lánh trên cổ cô, đầy vẻ cảnh giác.
"Cậu quá dũng cảm, An Nhiên. Nhưng nếu anh ta làm tổn thương cậu, hãy gọi cho tớ. Tớ sẽ giúp cậu."
"Cảm ơn, Thanh. Nhưng đây là cuộc chiến của riêng tớ."
Khi An Nhiên quay lại văn phòng, cô thấy Thiếu Phàm đang đợi cô.
"Cuộc họp kéo dài. Cô đang ở đâu?" Giọng anh lạnh băng.
"Tôi đang giải quyết các vấn đề y tế liên quan đến dự án mới của chúng ta. Tôi cần tham khảo ý kiến chuyên gia y tế giỏi nhất." An Nhiên nói dối một cách hoàn hảo.
"Tốt. Cô nên tập trung vào công việc. Và Bác sĩ Cố Thanh, không phải là chuyên gia duy nhất mà Thiên Thịnh cần."
3. Bản Hợp Đồng Công Việc Không Cảm Xúc
Những ngày sau đó, An Nhiên hoàn toàn tập trung vào việc thể hiện năng lực. Cô đưa ra một kế hoạch chi tiết để cứu dự án đang bị trì hoãn của Thiên Thịnh. Cô làm việc không ngừng nghỉ, chứng minh rằng giá trị của cô vượt xa vai trò thư ký hay vợ hờ.
Trong một buổi thảo luận chiến lược căng thẳng, An Nhiên và Thiếu Phàm ở lại văn phòng đến gần nửa đêm.
"Kế hoạch này quá táo bạo, An Nhiên," Thiếu Phàm nói, tay xoa thái dương. "Chúng ta phải dùng 50% vốn dự phòng để mua lại đối thủ. Rủi ro quá cao."
"Nhưng nếu thành công, chúng ta sẽ kiểm soát 70% thị trường. Anh nói anh là một con sói, Thiếu Phàm. Sói thì phải săn con mồi lớn nhất. Anh tin vào sự kiểm soát của mình. Vậy hãy kiểm soát cuộc chơi này, không chỉ là kiểm soát tôi."
Lời thách thức này đã chạm vào lòng tự trọng của Thiếu Phàm.
"Cô dám cá cược sao, Thư ký Hạ?"
"Tôi dám. Nếu anh thành công, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn trong hợp đồng. Nếu anh thất bại, anh phải hủy bỏ hợp đồng ngay lập tức và cho tôi tự do."
Thiếu Phàm nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên. "Cô dám đánh cược tự do của mình sao?"
"Tôi tin vào năng lực của tôi. Và tôi tin vào năng lực của Tổng giám đốc Lục."
Thiếu Phàm mỉm cười. "Được. Cô đã thách thức tôi. Tôi chấp nhận. Bắt đầu từ ngày mai."
4. Khoảnh Khắc Của Sự Thật
Họ trở về biệt thự lúc 1 giờ sáng, kiệt sức.
Thiếu Phàm không nói gì. Anh đi thẳng vào phòng tắm. An Nhiên thay quần áo, đi ra ban công.
Màn đêm yên tĩnh bao trùm, chỉ có tiếng gió khẽ lay động lá cây.
Thiếu Phàm bước ra, không mặc áo, chỉ mặc quần ngủ. Anh đi đến bên An Nhiên.
"Lạnh đấy," anh nói, đưa cho cô chiếc áo khoác.
"Cảm ơn."
Họ đứng cạnh nhau. Không có hợp đồng, không có công việc, không có ghen tuông. Chỉ có hai con người mệt mỏi sau một ngày chiến đấu.
"Tại sao cô lại tin tôi đến vậy?" Thiếu Phàm đột nhiên hỏi.
"Vì tôi đã thấy. Anh không phải là người xấu, Thiếu Phàm. Anh chỉ bị ám ảnh bởi quyền lực và sự kiểm soát. Nhưng trong công việc, anh là người giỏi nhất. Tôi tin vào con mắt của anh."
Thiếu Phàm quay sang, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. "Còn trong tình cảm thì sao? Cô có tin tôi không?"
An Nhiên nhắm mắt. Cô biết cô nên nói không. Nhưng sự chân thành trong mắt anh đã khiến cô mềm yếu.
"Tôi không biết. Tôi đang cố gắng không tin. Nhưng anh... đôi khi anh lại rất dịu dàng."
Thiếu Phàm cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, không phải là nụ hôn chiếm đoạt, mà là sự xác nhận nhẹ nhàng.
"An Nhiên, tôi không cần sự tin tưởng của cô. Tôi cần cô ở bên tôi. Mười năm trước, cô đã cho tôi sự sống. Bây giờ, cô cho tôi lý do để sống."
An Nhiên dựa vào lồng ngực anh, cảm thấy sự đồng điệu nguy hiểm. Cô biết cô đang lún sâu vào chiếc bẫy này, nhưng cô không thể dừng lại. Cô cần sự thật, và sự thật đang ẩn giấu đâu đó trong trái tim người đàn ông này.