1. Mũi Tên Đã Bắn
Kế hoạch thâu tóm đối thủ cạnh tranh được Lục Thiếu Phàm phát động nhanh chóng, chính xác. Những ngày sau đó, văn phòng Tổng giám đốc trở thành một chiến trường không tiếng súng. An Nhiên hoàn toàn đắm chìm vào vai trò Phó giám đốc Điều hành không chính thức.
"Tổng giám đốc, chúng ta đã gửi đề nghị mua lại. Theo phân tích của tôi, bên phía Đường Hạo sẽ phản ứng trong 24 giờ. Họ sẽ cố gắng nâng giá cổ phiếu lên để chúng ta chùn bước," An Nhiên báo cáo, vẻ mặt cô kiên quyết.
Thiếu Phàm ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh đầy sự ngưỡng mộ. "Cô đã tính đến phương án đối phó chưa?"
"Rồi. Chúng ta sẽ tung ra tin đồn về một dự án lớn gấp đôi dự án hiện tại của Đường Hạo. Khi họ phân vân giữa việc giữ lại dự án cũ hay đầu tư vào dự án mới, chúng ta sẽ tung thêm vốn để mua cổ phiếu của họ, tạo ra sức ép sụp đổ."
Thiếu Phàm cười lớn, nụ cười hiếm hoi và chân thật. "Thật tàn nhẫn! Nhưng tôi thích nó. Cô đã học được rất nhiều từ tôi, Thư ký Hạ."
"Không. Tôi đang dùng sự logic của mình. Anh chỉ là người truyền cảm hứng," An Nhiên đáp, giọng cô vẫn lạnh lùng, chuyên nghiệp.
Giữa lúc chiến sự kinh doanh căng thẳng, một vị khách không mời mà đến. Bác sĩ Cố Thanh xông thẳng vào văn phòng Tổng giám đốc, không cần thông qua thư ký mới.
"Lục Thiếu Phàm, tôi cần nói chuyện với anh!" Cố Thanh gay gắt.
An Nhiên đứng dậy, cố gắng ngăn cản. "Thanh, cậu làm gì vậy? Đây là văn phòng!"
Thiếu Phàm ra hiệu cho An Nhiên lùi lại. Anh nhìn Cố Thanh, ánh mắt sắc bén như dao. "Bác sĩ Cố, không biết có chuyện gì mà anh lại xông vào văn phòng làm việc riêng của tôi như vậy?"
"Tôi muốn nói về Hạ An Nhiên! Anh biết rõ cô ấy là người thế nào. Cô ấy không phải là món đồ chơi, hay con nợ để anh dùng bản hợp đồng đó trói buộc!" Cố Thanh nói, giọng đầy phẫn nộ.
"Thư ký Hạ là vợ sắp cưới của tôi. Mối quan hệ giữa chúng tôi là chuyện riêng của Lục gia. Anh không có quyền can thiệp," Thiếu Phàm trả lời, giọng nói không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên sự uy quyền.
"Tôi biết chuyện mười năm trước! An Nhiên đã cứu mạng anh! Anh không phải là trả ơn, anh đang thao túng cô ấy!"
Thiếu Phàm đứng dậy, tiến đến đối diện Cố Thanh. Khoảng cách gần khiến Cố Thanh cảm thấy áp lực.
"Bác sĩ Cố, anh quan tâm đến An Nhiên, tôi hiểu. Nhưng nếu anh dám phá hoại hợp đồng này, tôi thề, không chỉ anh, mà cả bệnh viện của anh cũng sẽ gặp rắc rối. Đây là cảnh cáo cuối cùng."
Cố Thanh cứng họng. Anh nhìn An Nhiên, ánh mắt đầy bất lực.
"An Nhiên, cậu hãy suy nghĩ kỹ. Anh ta chỉ đang đùa bỡn với cậu."
An Nhiên đi đến bên Cố Thanh. "Cảm ơn cậu, Thanh. Nhưng đây là quyết định của tớ. Tớ sẽ tự lo liệu. Cậu hãy về đi."
Cố Thanh nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt An Nhiên, anh hiểu cô đang cố gắng tự bảo vệ mình. Anh thở dài, quay lưng bước đi, không quên lườm Thiếu Phàm một cái.
2. Nút Thắt Mới: Mối Liên Kết Bị Lãng Quên
Sau khi Cố Thanh rời đi, An Nhiên quay lại đối diện Thiếu Phàm.
"Anh không cần phải hăm dọa bạn tôi," cô nói.
"Tôi phải làm vậy. Bất cứ ai muốn kéo cô ra khỏi quỹ đạo của tôi đều là kẻ thù."
Thiếu Phàm lấy ra một tập hồ sơ cũ kỹ, đặt lên bàn.
"Hôm qua, tôi đã điều tra thêm về cô. Cô nói cô là ân nhân của tôi. Đúng. Nhưng cô có quên một điều không?"
An Nhiên nhíu mày. "Điều gì?"
"Mẹ cô. Hạ Tuệ Nghi. Mẹ cô từng là y tá riêng chăm sóc mẹ tôi, Tống phu nhân, một thời gian ngắn trước tai nạn mười năm trước. Sau đó, bà ấy đã mất việc và chuyển đi gấp."
An Nhiên sững người. Cô không hề biết điều này. Mẹ cô chưa bao giờ nhắc đến.
"Mẹ tôi... từng là y tá của mẹ anh?"
"Phải. Và bà ấy nghỉ việc một cách đột ngột. Cô có nghĩ rằng sự cứu mạng mười năm trước chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không, An Nhiên? Hay là cô vốn đã được sắp đặt để bước vào cuộc đời tôi?"
Khuôn mặt Thiếu Phàm tối sầm lại. Anh đang nghi ngờ. Sự ám ảnh của anh không chỉ là về việc cứu mạng, mà còn là về sự thật bị che giấu đằng sau sự trùng hợp này.
An Nhiên cảm thấy bị sốc. Cô không hề biết gì về mối liên hệ giữa mẹ cô và Tống phu nhân.
"Tôi không biết. Mẹ tôi chưa từng nói với tôi về chuyện này."
"Tôi sẽ tìm ra sự thật. Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với nó." Thiếu Phàm gằn giọng.
3. Cú Sốc và Sự Đổ Vỡ
Kế hoạch thâu tóm tiếp tục căng thẳng. Thiếu Phàm và An Nhiên làm việc suốt đêm. Cuối cùng, vào 4 giờ sáng, họ thành công. Đối thủ Đường Hạo buộc phải bán lại phần lớn cổ phần với giá rẻ. Thiên Thịnh giành chiến thắng tuyệt đối.
Cả hai ngồi lại, mệt mỏi nhưng thỏa mãn.
"Chúng ta thắng rồi, Thiếu Phàm," An Nhiên nói, giọng cô khàn đặc vì mệt.
"Chúng ta thắng rồi, An Nhiên. Cô đã chứng minh được giá trị của mình. Hợp đồng vẫn tiếp tục."
An Nhiên đứng dậy. Cô cảm thấy choáng váng. Công việc quá tải và sự căng thẳng cảm xúc đã bào mòn cô.
"Tôi... cần nghỉ ngơi. Tôi về phòng đây."
Thiếu Phàm thấy cô bước đi loạng choạng. Anh đứng dậy. "Cô ổn không?"
"Tôi ổn. Chỉ là hơi mệt..."
An Nhiên chưa kịp nói hết câu, cô đã ngã gục xuống sàn văn phòng.
4. Bệnh Tật và Sự Thú Nhận Nửa Vời
Khi An Nhiên tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường lớn của Thiếu Phàm. Cô cảm thấy hơi nóng rát.
Thiếu Phàm ngồi cạnh giường, áo sơ mi trắng bị xắn tay, vẻ mặt anh đầy lo lắng. Anh đang đặt một chiếc khăn lạnh lên trán cô.
"Cô sốt cao. Cô làm việc quá sức rồi," Thiếu Phàm nói, giọng anh dịu dàng đến bất ngờ.
"Tôi... tôi xin lỗi. Tôi đã vi phạm hợp đồng. Tôi không nên để mình bị ốm."
"Câm miệng," Thiếu Phàm đột nhiên quát, nhưng ngay sau đó anh hối hận. "Đừng nói nữa. Cô cần nghỉ ngơi. Tôi đã gọi bác sĩ Cố Thanh đến khám cho cô."
An Nhiên mỉm cười yếu ớt. "Anh... gọi Cố Thanh?"
"Phải. Tôi không thể tin ai khác. Cô ấy là vợ tôi. Dù là hợp đồng, tôi cũng cần cô ấy an toàn," Thiếu Phàm lầm bầm, quay đi.
Sau khi Cố Thanh đến và rời đi (anh ta chỉ nhìn Thiếu Phàm với ánh mắt trách móc), Thiếu Phàm tự mình chăm sóc An Nhiên. Anh nấu cháo, đút cô ăn, kiểm tra nhiệt độ liên tục. Mọi ranh giới chuyên nghiệp đã bị phá vỡ. Anh hành động như một người chồng thật sự, lo lắng và tận tâm.
Giữa đêm, An Nhiên lại mê man. Thiếu Phàm ngồi bên giường, nắm chặt tay cô.
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng anh đầy sự dằn vặt:
"Hạ An Nhiên, cô là định mệnh của tôi. Tôi đã tìm cô quá lâu rồi. Tôi không muốn kiểm soát cô. Tôi chỉ muốn giữ cô lại. Tôi biết tôi yêu cô, từ rất lâu rồi, từ cái khoảnh khắc cô nắm tay tôi dưới nước. Tôi không thể mất cô lần nữa. Tôi yêu cô, An Nhiên. Đừng bỏ tôi."
An Nhiên, trong cơn mê, không thể nghe rõ. Nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh và một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cô.
Lục Thiếu Phàm, Tổng giám đốc lạnh lùng, đang khóc vì cô. Cô biết, cảm xúc của anh dành cho cô là thật, nhưng nó bị che phủ bởi sự ám ảnh và kiểm soát quá lớn.
Cô thì thầm trong mơ: "Tôi cũng... tìm kiếm anh..."