bí mật dưới lớp vỏ hoàng kim

Chương 3: Ánh Mắt Dưới Đèn Pha Lê


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau cú vấp ngã đau đớn, Lâm Hạ Vi đã rút ra được một bài học xương máu: ở Vạn Tín, năng lực chỉ là một nửa. Nửa còn lại là sự nhạy bén và hiểu biết về những quy tắc ngầm. Cô đã làm việc không ngừng nghỉ, đọc đi đọc lại tập hồ sơ quy trình nội bộ mà Khải Phong gửi, hiểu rõ từng mã vật liệu, từng nhà cung cấp.

Tối thứ Sáu, Tập đoàn Vạn Tín tổ chức tiệc chiêu đãi lớn tại khách sạn sáu sao để ra mắt dự án "Đô thị Xanh". Đây là sự kiện xã giao quan trọng, nơi giới thượng lưu, các nhà đầu tư lớn và các quan chức cấp cao tụ họp. Hạ Vi, với tư cách là thành viên nhóm cốt lõi, bắt buộc phải tham dự.

Cô đứng trước gương, mặc chiếc đầm dạ hội màu xanh thẫm đơn giản. Cô không có những món trang sức đắt tiền lấp lánh như những tiểu thư danh giá khác, nhưng sự tự tin và vẻ ngoài thanh lịch của một kiến trúc sư tài năng đã đủ để cô nổi bật một cách khác biệt.

Sảnh tiệc lộng lẫy như một cung điện. Đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần cao, ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu lên sàn đá cẩm thạch. Hạ Vi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong một vũ hội hóa trang, nơi mọi người đều đeo mặt nạ lịch sự nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tính toán.

Cô cố gắng giữ khoảng cách, chuyên tâm vào việc quan sát các đối tác. Đúng lúc đó, tâm điểm của căn phòng xuất hiện.

Trịnh Khải Phong bước vào, khoác lên mình bộ vest đen được may đo hoàn hảo. Anh không cần phải cố gắng để trở thành trung tâm, sự hiện diện của anh đã đủ áp đảo tất cả. Đi bên cạnh anh là Phó Giám đốc Trần Hạo, luôn tươi cười nhưng ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Hạ Vi đứng gần quầy rượu, nơi cô có thể quan sát một cách kín đáo. Cô chợt nhận ra Khải Phong và Trần Hạo đang dừng lại trò chuyện với một nhóm nhà đầu tư nước ngoài.

Thoạt nhìn, đó là một cuộc đối thoại xã giao bình thường. Nhưng Hạ Vi, sau một tuần nghiên cứu về hệ thống của Vạn Tín, bắt đầu nhận ra những điều bất thường.

Trần Hạo liên tục nhấn mạnh vào việc sử dụng vật liệu nhập khẩu giá rẻ (chính là nhà cung cấp A mà Hạ Vi đã mắc lỗi), ca ngợi đó là "chiến lược giảm thiểu rủi ro tài chính". Trong khi đó, Khải Phong chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu và mỉm cười lịch sự, nhưng không hề phản đối hay ủng hộ.

Hạ Vi lập tức hiểu ra: Trần Hạo đang cố gắng bán rẻ dự án bằng cách sử dụng vật liệu kém chất lượng hơn để kiếm lợi nhuận cá nhân cao hơn, và Khải Phong đang đứng đó để giữ thế cân bằng, không để đối thủ hoàn toàn chiếm lĩnh cuộc đàm phán.

Sự giao tranh ngầm diễn ra ngay dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, tinh tế và tàn nhẫn.

Khải Phong đột ngột cắt ngang lời Trần Hạo bằng một câu hỏi về quy hoạch đô thị. Sự chuyển hướng này khiến cuộc đối thoại của Trần Hạo bị đứt đoạn, phá tan ý đồ của hắn. Trần Hạo hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười.

Hạ Vi bị cuốn hút bởi màn đấu trí im lặng này. Cô nhận ra, Trịnh Khải Phong không chỉ là một CEO giỏi, anh là một bậc thầy về kiểm soát và thao túng tâm lý.

Đúng lúc đó, Khải Phong quay đầu lại. Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô.

Ánh mắt anh xuyên qua đám đông, tìm thấy cô. Khoảnh khắc va chạm ánh mắt đầu tiên giữa họ trong một bối cảnh cá nhân. Không còn là cấp trên và cấp dưới trong phòng họp, mà là một người đàn ông quyền lực và một người phụ nữ quan sát đầy tinh tường.

Ánh mắt anh không còn lạnh lùng vô cảm như trong phòng phỏng vấn, mà thay vào đó là một sự thăm dò, gần như là một lời nhận xét không lời. Nó như đang nói: Cô thấy gì? Cô hiểu gì về màn kịch này?

Hạ Vi giữ vững sự bình tĩnh. Cô không né tránh. Cô từ từ nâng ly rượu lên, chạm nhẹ vào mép ly như một lời đáp lại không lời. Tôi thấy. Và tôi hiểu luật chơi của anh.

Chỉ một cử chỉ nhỏ, nhưng nó chứa đựng sự thừa nhận về quyền lực của anh và sự tự tôn của cô.

Khải Phong nhếch mép, một nụ cười gần như không thể nhận ra, lướt qua nhanh chóng như ánh chớp. Sau đó, anh quay lại với các đối tác, nhưng dường như sự căng thẳng trong không khí đã thay đổi.

Trần Hạo, lúc này đã nhận ra Khải Phong đang bị phân tâm, lật đật tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Hắn liếc nhìn Hạ Vi bằng ánh mắt khó chịu và nghi ngờ. Hắn đã thấy sự tương tác ngầm đó.

Hạ Vi lập tức rời khỏi quầy rượu. Cô biết mình đã quá lộ liễu. Ở nơi này, sự chú ý của Khải Phong là một con dao hai lưỡi.

Cô đi ra ban công, không khí lạnh buổi tối giúp cô lấy lại bình tĩnh. Tiếng nhạc du dương từ bên trong vẫn vọng ra.

Đột nhiên, cánh cửa ban công mở ra. Khải Phong bước ra, cầm trên tay một ly rượu mới.

“Tôi nghĩ cô nên biết cách pha loãng sự chú ý, Hạ Vi,” anh nói, giọng nói trầm thấp, đầy tính cảnh báo, không còn là sự xã giao. “Ở đây, sự tò mò quá mức có thể khiến cô bị gãy cánh.”

Hạ Vi quay lại, đối diện với anh. “Thưa Tổng Giám đốc, tôi chỉ đang học cách quan sát. Tôi đã nhận ra cách Phó Giám đốc Trần Hạo thao túng thông tin về vật liệu cho các nhà đầu tư nước ngoài.”

Khải Phong nhấp một ngụm rượu, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề tức giận. “Cô đã thấy. Tốt. Nhưng thấy thì phải biết im lặng, cho đến khi có thể hành động. Cô là một con cờ tốt, đừng tự biến mình thành mục tiêu.”

Hạ Vi nhận ra, anh không phủ nhận những gì cô nói. Anh đang xác nhận cuộc giao tranh.

“Tổng Giám đốc Trịnh, tôi không muốn làm một con cờ,” Hạ Vi nói, giọng điệu kiên quyết.

Khải Phong quay lại, dựa tay vào lan can, nhìn xuống ánh đèn thành phố. “Ở Vạn Tín, tất cả mọi người đều là con cờ. Vấn đề là, cô có đủ giá trị để trở thành quân Hậu, hay chỉ là một quân Tốt bị đẩy ra tuyến đầu?”

Anh quay lại nhìn cô. “Nói cho tôi biết, kiến trúc của tôi có lỗ hổng gì nữa? Cô đã nghiên cứu quy trình nội bộ của tôi. Đừng sợ hãi, nói ra đi.”

Sự kiểm tra bất ngờ này khiến Hạ Vi hơi choáng váng. Nhưng cô hít một hơi, và bắt đầu trả lời bằng kiến thức chuyên môn, chứng minh rằng cô không chỉ là một gương mặt đẹp. Trong khoảnh khắc đó, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh và không khí tĩnh lặng của màn đêm, Hạ Vi và Khải Phong không còn là cấp trên và cấp dưới, mà là hai trí tuệ đang giao chiến và thừa nhận lẫn nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×