Cuộc đối thoại trên ban công tối hôm trước đã thay đổi hoàn toàn vị thế của Lâm Hạ Vi. Cô không chỉ chứng minh được năng lực chuyên môn và sự nhạy bén, mà còn chứng minh được cô hiểu rõ luật chơi quyền lực trong giới thượng lưu.
Sáng hôm sau, Hạ Vi vừa bước vào văn phòng thì Chánh văn phòng đã chờ sẵn.
“Tổng Giám đốc Trịnh yêu cầu cô vào phòng làm việc của anh ấy ngay lập tức.”
Hạ Vi bước vào phòng Khải Phong. Căn phòng rộng lớn, trang trí tối giản và hiện đại, với bức tường kính nhìn thẳng ra toàn cảnh thành phố. Khải Phong đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một tập hồ sơ màu xanh.
“Ngồi đi, Hạ Vi.” Anh ra hiệu.
Khải Phong đặt tập hồ sơ xuống bàn. “Hôm qua cô nói đúng. Phó Giám đốc Trần Hạo đang thao túng hệ thống cung ứng vật liệu để trục lợi, cố tình đẩy chúng ta về phía nhà cung cấp kém chất lượng. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến chi phí mà còn làm giảm uy tín của Vạn Tín.”
Khải Phong nhìn thẳng vào Hạ Vi, ánh mắt sắc như dao mổ. “Dự án ‘Đô thị Xanh’ do chính tay tôi khởi xướng. Tôi không chấp nhận việc nó trở thành miếng mồi béo bở cho những kẻ tham lam. Tôi cần một người có đôi mắt sắc sảo, và không bị ràng buộc bởi các quy tắc cũ, để giúp tôi vạch trần lỗ hổng của Trần Hạo.”
Hạ Vi cảm nhận được gánh nặng của niềm tin đó. “Thưa Tổng Giám đốc, tôi sẵn lòng.”
“Sẵn lòng là chưa đủ,” Khải Phong ngắt lời. “Đây là một thỏa thuận. Trong 30 ngày, cô phải tìm ra bằng chứng cụ thể và không thể chối cãi về những sai phạm trong hồ sơ đấu thầu của Phó Giám đốc Hạo. Nếu cô thành công, cô sẽ có được vị trí Trưởng nhóm thiết kế mà cô xứng đáng, cùng với quyền lực đáng kể trong dự án. Nếu cô thất bại…”
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô sẽ bị sa thải ngay lập tức, và điều quan trọng hơn, không một tập đoàn lớn nào dám nhận cô nữa. Cô sẽ trở thành kẻ thất bại đã cố gắng lật đổ cấp trên một cách vô ích.”
Đây là một canh bạc sinh tử. Khải Phong không cần lòng trung thành, anh cần hiệu quả và sự dũng cảm.
Hạ Vi không hề nao núng. Cô đã chấp nhận mạo hiểm ngay từ khi bước chân vào đây. “Tôi chấp nhận, Tổng Giám đốc Trịnh. 30 ngày.”
Khải Phong mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên nụ cười đó không chỉ là lịch sự mà có chứa đựng sự hài lòng. “Tốt. Từ bây giờ, mọi hành động của cô trong công việc đều dưới sự chỉ đạo trực tiếp của tôi. Cô có quyền truy cập vào các tài liệu mật của dự án, nhưng phải tuyệt đối giữ kín. Sự sống còn của cô và một phần tương lai của Vạn Tín đều nằm trong tay cô.”
Khải Phong đưa cho cô một chiếc thẻ đặc biệt. “Đây là chìa khóa truy cập vào tầng hầm lưu trữ hồ sơ cũ. Đó là nơi Trần Hạo đã từng thực hiện những giao dịch mờ ám trước đây. Cô cần tìm một điểm yếu từ quá khứ để làm đòn bẩy cho hiện tại.”
Hạ Vi nhận lấy chiếc thẻ. Cô hiểu rằng Khải Phong đang tạo điều kiện tối đa cho cô, và anh cũng đang đặt cược chính bản thân mình vào cuộc chơi này.
Trở lại văn phòng của mình, Hạ Vi bắt đầu công việc mới. Cô phải đóng vai một nhân viên mẫu mực, chuyên tâm vào phần việc thiết kế của mình, nhưng đồng thời lại âm thầm điều tra. Sự đối lập giữa vẻ ngoài và nội tâm tạo ra một áp lực khổng lồ.
Những ngày tiếp theo, Trần Hạo bắt đầu chú ý đến cô nhiều hơn. Hắn thường xuyên ghé qua văn phòng cô với vẻ ngoài thân thiện giả tạo.
“Cô Hạ Vi, tôi nghe nói cô đang làm rất tốt dự án của Tổng Giám đốc Trịnh. Có khó khăn gì cứ nói với tôi, không cần phải quá căng thẳng. Trịnh Khải Phong trẻ tuổi, nóng vội, đôi khi không hiểu được sự phức tạp của thị trường.”
Hắn đang cố gắng kéo Hạ Vi về phe mình, hoặc ít nhất là thăm dò cô.
Hạ Vi đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp. “Cảm ơn Phó Giám đốc đã quan tâm. Tổng Giám đốc Trịnh rất nghiêm khắc, nhưng tôi đang học hỏi được rất nhiều điều. Tôi tin vào tầm nhìn của anh ấy.”
Câu trả lời này là một lời tuyên chiến ngầm. Hạ Vi đã chọn phe.
Công việc điều tra cực kỳ khó khăn. Khải Phong cung cấp dữ liệu, nhưng Khải Phong cũng thử thách cô. Anh thường xuyên gọi cô vào văn phòng vào những giờ phút cuối ngày, không phải để nói chuyện công việc, mà là để kiểm tra sự tập trung của cô.
“Hôm nay cô đã tìm thấy gì?”
“Thưa Tổng Giám đốc, tôi đã tìm thấy một sự chênh lệch đáng ngờ trong hồ sơ thanh toán của một công ty con.”
Khải Phong chỉ nhếch mép. “Đáng ngờ thì không đủ để buộc tội. Trả lời chi tiết hơn, kiến trúc sư. Tôi không cần một giả thuyết, tôi cần một công trình có bằng chứng vững chắc.”
Sự căng thẳng giữa họ tăng lên từng ngày. Mối quan hệ của họ là sự kết hợp kỳ lạ giữa cấp trên và cấp dưới, giữa đồng minh chính trị và kẻ bị kiểm tra năng lực. Hạ Vi nhận ra, cô không chỉ chiến đấu cho sự nghiệp của mình, mà còn đang chiến đấu để giành được sự công nhận hoàn toàn từ người đàn ông lạnh lùng và quyền lực này.
Ba mươi ngày đã bắt đầu đếm ngược. Chiếc thẻ từ trong tay Hạ Vi như một quả bom hẹn giờ. Cô biết, chỉ một sơ suất nhỏ, cô sẽ bị nhấn chìm bởi sóng gió của giới thượng lưu này.
Đêm đó, khi Khải Phong rời khỏi văn phòng, Hạ Vi vẫn ở lại. Cô lấy chiếc thẻ ra, hướng về phía thang máy dẫn xuống tầng hầm. Bóng cô đổ dài trên sàn đá cẩm thạch, đơn độc nhưng đầy quyết tâm. Cuộc điều tra chính thức bắt đầu.