bí mật dưới lớp vỏ hoàng kim

Chương 5: Ranh Giới Bị Xóa Mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi qua, mười lăm ngày đã hết. Hạ Vi làm việc như một cái máy không nghỉ. Ban ngày, cô là một kiến trúc sư tập trung vào các bản vẽ và cuộc họp nhóm; ban đêm, cô lén lút ở lại, lần mò trong những tệp hồ sơ tài chính khô khan tại tầng hầm lưu trữ. Mắt cô thâm quầng, tâm trí luôn bị chiếm hữu bởi những con số và những giao dịch đáng ngờ.

Chiếc thẻ truy cập mà Khải Phong đưa đã mở ra một thế giới bí mật: những hồ sơ cũ kỹ, nơi Trần Hạo từng là cánh tay phải của người tiền nhiệm Khải Phong và thực hiện hàng loạt các thỏa thuận đáng ngờ. Tuy nhiên, mọi thứ đều được che đậy cực kỳ tinh vi dưới danh nghĩa "tối ưu hóa chi phí". Tìm được bằng chứng cụ thể gần như là mò kim đáy biển.

Áp lực từ Khải Phong không hề giảm bớt. Mỗi sáng, cô đều phải nộp một báo cáo tiến độ chi tiết, và phản hồi của anh luôn là những câu hỏi sắc bén, đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối.

Một đêm, Hạ Vi làm việc cho đến 2 giờ sáng. Cô đã bỏ bữa tối và chỉ uống cà phê. Cảm giác kiệt sức khiến đầu óc cô quay cuồng. Cô đang ngồi gục bên bàn làm việc, tựa đầu vào đống hồ sơ, cố gắng tìm ra một mối liên hệ giữa hai công ty vỏ bọc.

Đột nhiên, tiếng cửa văn phòng cô mở ra.

Lâm Hạ Vi giật mình ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Trịnh Khải Phong đứng đó, vẫn mặc bộ vest tối màu của cả ngày, nhưng cà vạt đã được nới lỏng, khiến vẻ ngoài của anh bớt đi sự cứng nhắc thường thấy. Anh cao lớn và uy quyền, nhưng giờ đây lại mang một nét mệt mỏi mà cô chưa từng thấy.

“Sao cô vẫn còn ở đây?” Giọng anh trầm khàn, không mang theo sự khiển trách thường ngày.

Hạ Vi vội vàng đứng dậy, cố gắng tỏ ra tỉnh táo. “Thưa Tổng Giám đốc, tôi… tôi vẫn chưa tìm ra được mối liên hệ rõ ràng nhất. Tôi không muốn lãng phí thời gian.”

Khải Phong bước vào, ánh mắt lướt qua vẻ ngoài nhếch nhác của cô, rồi dừng lại ở chiếc ly cà phê nguội lạnh và vỏ bánh mì cô chưa kịp ăn. Anh không nói gì, chỉ lấy một chiếc ghế đối diện và ngồi xuống.

“Nói cho tôi nghe về những gì cô đã tìm thấy.”

Hạ Vi bắt đầu giải thích về những giao dịch qua lại phức tạp giữa Vạn Tín và hai công ty đối tác cũ, cách mà Trần Hạo đã dùng chiêu thức hợp đồng phụ để rút ruột ngân sách. Cô nói liên tục, cố gắng sắp xếp những mớ bòng bong trong đầu.

Trong lúc cô nói, Khải Phong chỉ lắng nghe. Anh nhìn cô chăm chú, không phải bằng ánh mắt đánh giá của cấp trên, mà là sự tập trung của một người đang chia sẻ cùng một gánh nặng.

“Dừng lại,” anh đột nhiên nói.

Hạ Vi ngưng lại, bối rối.

“Cô quên rằng cơ thể cô không phải là máy móc sao?” Khải Phong trầm giọng. Anh đứng dậy, bước đến bàn làm việc của cô, lấy chiếc ly cà phê nguội rồi đi ra khỏi phòng.

Hạ Vi bối rối nhìn theo. Vài phút sau, anh quay lại, trên tay là hai ly cà phê nóng hổi và một gói đồ ăn nhẹ.

“Uống đi,” anh đặt ly cà phê trước mặt cô, “Cà phê pha lúc hai giờ sáng ở Vạn Tín luôn có vị ngon nhất, vì nó là cà phê của sự đấu tranh.”

Hạ Vi ngỡ ngàng nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Khải Phong thể hiện một hành động quan tâm cá nhân. Sự gần gũi ngoài ranh giới công việc này khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

“Cảm ơn, Tổng Giám đốc Trịnh,” cô nói nhỏ.

Khải Phong ngồi xuống ghế đối diện cô. “Cô không cần phải gọi tôi là ‘Tổng Giám đốc Trịnh’ khi chỉ có hai chúng ta và hàng đống hồ sơ bẩn thỉu này. Gọi tôi là Khải Phong đi.”

Hạ Vi lưỡng lự. “Khải… Khải Phong.”

Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sâu hơn màn đêm bên ngoài ô cửa kính. “Cô biết tại sao tôi giao nhiệm vụ này cho cô không, Hạ Vi?”

Hạ Vi lắc đầu. “Vì tôi là người mới, không bị vướng bận các mối quan hệ cũ.”

Khải Phong gật đầu, nhưng sau đó lắc đầu. “Không chỉ vậy. Cô có ngọn lửa trong mắt. Ngọn lửa của một kẻ không chấp nhận sự tầm thường, không chấp nhận sự bẩn thỉu. Tôi nhìn thấy bản thân tôi của mười năm trước trong cô.”

Sự thổ lộ bất ngờ này khiến tim Hạ Vi đập nhanh. Cô nhận ra, đằng sau lớp vỏ lạnh lùng và quyền lực, anh cũng là một người đang phải gánh chịu áp lực khổng lồ từ giới thượng lưu và gia tộc.

“Anh… anh cũng đang rất mệt mỏi, Khải Phong,” Hạ Vi nói.

Khải Phong cười khẩy, nụ cười đầy mệt mỏi. “Ở vị trí này, mệt mỏi là điều xa xỉ. Tôi không được phép mệt mỏi, bởi vì một khi tôi gục xuống, những con cáo già đó sẽ xé xác Vạn Tín ra. Đặc biệt là trước thềm hôn ước.”

Anh nhắc đến hôn ước, một lời nhắc nhở lạnh lùng về ranh giới mà cả hai đang cố gắng xóa mờ. Sự gần gũi đột ngột tan biến, nhường chỗ cho sự thật phũ phàng.

Khải Phong đặt ly cà phê xuống. “Tìm một giao dịch mà Trần Hạo đã thực hiện mà không có sự phê duyệt của Hội đồng Quản trị. Đó là sơ hở lớn nhất của những kẻ cậy quyền.”

Anh đứng dậy, sự lạnh lùng đã trở lại. “Nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta cần một kết quả chính xác.”

Anh bước ra khỏi phòng. Hạ Vi nhìn theo bóng lưng anh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Khải Phong không còn là vị Tổng Giám đốc kiêu ngạo, mà là một đồng minh, một người đàn ông đơn độc đang chiến đấu trong chính ngôi nhà của mình.

Mối quan hệ của họ đã bước sang một ngưỡng cửa mới: sự tin tưởng ngầm được xây dựng trên áp lực và sự chia sẻ bí mật. Ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới, giữa đồng minh và người được lợi dụng, đã hoàn toàn bị xóa mờ trong căn phòng làm việc tĩnh lặng lúc nửa đêm này. Cô biết, cảm xúc dành cho anh đã không còn thuần túy là sự ngưỡng mộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×