Sau đêm làm việc khuya đó, mối quan hệ giữa Hạ Vi và Khải Phong trở nên phức tạp hơn. Trong công việc, họ vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp, nhưng có một sự hiểu ngầm sâu sắc, một sợi dây liên kết vô hình giữa hai người cùng chia sẻ một bí mật và một mục tiêu. Khải Phong bắt đầu gửi cho Hạ Vi những tin nhắn ngắn gọn vào buổi sáng, không phải để thúc giục, mà là một lời động viên ngầm: “Tiếp tục làm tốt,” hoặc “Tôi biết cô sẽ tìm thấy nó.”
Áp lực từ Khải Phong giảm đi, nhưng áp lực từ bên ngoài lại tăng lên.
Sáng thứ Hai, Hạ Vi đang xem xét một bản hợp đồng cũ thì Chánh văn phòng bước vào. “Cô Hạ Vi, có một vị khách đang chờ cô ở sảnh riêng.”
Hạ Vi khó hiểu. Cô không có lịch hẹn với bất kỳ đối tác nào.
Khi cô bước xuống sảnh riêng, một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa da Ý, thanh lịch và kiêu sa. Cô ta mặc bộ váy thiết kế riêng, mái tóc xoăn nhẹ hoàn hảo, và trên ngón áp út lấp lánh một chiếc nhẫn kim cương lớn, ánh lên vẻ lạnh lùng và quyền lực.
Đó là Mỹ Lệ, vị hôn thê của Trịnh Khải Phong, người thừa kế của một tập đoàn tài chính lớn, một nhân vật quyền lực trong giới thượng lưu.
“Cô là Lâm Hạ Vi?” Mỹ Lệ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự coi thường khó che giấu. Cô ta không đứng dậy, chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua Hạ Vi từ đầu đến chân.
Hạ Vi giữ thái độ bình tĩnh. “Vâng, tôi là Lâm Hạ Vi, kiến trúc sư dự án.”
“Kiến trúc sư dự án, hay là ‘đồng minh’ trong phòng làm việc lúc nửa đêm?” Mỹ Lệ nhếch mép, không vòng vo.
Hạ Vi hiểu rằng mọi hành động của cô và Khải Phong đều nằm dưới sự theo dõi của giới này, và đặc biệt là của vị hôn thê. Cô biết mình không được phép tỏ ra yếu thế.
“Cô Mỹ Lệ, tôi không rõ cô đang ám chỉ điều gì. Mối quan hệ của tôi với Tổng Giám đốc Trịnh hoàn toàn là công việc. Anh ấy đang điều tra một số sai phạm trong nội bộ.”
Mỹ Lệ bật cười khẩy. “Ồ, điều tra ư? Trịnh Khải Phong không thiếu những luật sư và điều tra viên giỏi nhất. Anh ấy giữ một kiến trúc sư mới vào làm việc riêng, cho cô toàn quyền truy cập hồ sơ mật, và chia sẻ cà phê lúc hai giờ sáng, cô nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện gì sao?”
Mỹ Lệ đứng dậy, tiến lại gần Hạ Vi, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. Cô ta đưa bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương đắt giá lên, chạm nhẹ vào vai Hạ Vi, nhưng hành động đó như một lời đe dọa.
“Nghe đây, cô Lâm Hạ Vi. Cô có thể có tài năng, có thể có tham vọng, nhưng đây là một cuộc chơi mà cô không đủ tư cách để tham gia. Giữa tôi và Khải Phong, không chỉ là tình yêu, mà là hai gia tộc, là hàng tỉ đô la, là vị thế quyền lực. Đó là một Hợp đồng Kim Cương, được bảo chứng bằng máu và tiền bạc. Tình cảm nhất thời của cô, sự ngây thơ của cô, chỉ là một hạt cát. Cô là một quân cờ tốt để anh ấy chống lại Trần Hạo, nhưng cô sẽ bị loại bỏ ngay sau khi cuộc chiến kết thúc.”
“Vị trí của tôi đã được định sẵn. Vị trí của Khải Phong đã được định sẵn. Và vị trí của cô, mãi mãi chỉ là một ‘người ngoài cuộc’ cố gắng bước vào thế giới này. Cô có hiểu ý tôi không?”
Mỹ Lệ nhấn mạnh từ "người ngoài cuộc" với sự miệt thị rõ ràng.
Hạ Vi cảm thấy một sự giận dữ cháy lên trong lồng ngực. Cô nhìn thẳng vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, biểu tượng của sự ràng buộc và quyền lực không thể lay chuyển.
“Cảm ơn lời cảnh báo, cô Mỹ Lệ,” Hạ Vi đáp trả, giọng nói dứt khoát. “Tôi đến Vạn Tín không phải để tham gia vào cuộc chiến giành lấy một người đàn ông, mà để xây dựng sự nghiệp của mình. Tôi không hứng thú với vị trí của cô, và tôi càng không quan tâm đến vị thế gia tộc của cô.”
“Về phần ‘quân cờ’,” Hạ Vi tiếp tục, “nếu cô Mỹ Lệ đã là một phần của giới thượng lưu này, cô nên biết rằng, người làm ra quân cờ luôn là người chiến thắng. Tổng Giám đốc Trịnh là người tạo ra cuộc chơi, còn tôi, tôi chỉ là người thực thi. Cô đừng nhầm lẫn.”
Mỹ Lệ bất ngờ trước sự đáp trả sắc bén của Hạ Vi. Gương mặt cô ta tối sầm lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
“Rất tốt. Tôi hy vọng sự kiêu hãnh đó sẽ giữ được cho cô đến hết 30 ngày. Cô có thể là người tài giỏi trong bản vẽ, nhưng không ai muốn ngủ với một người phụ nữ chỉ biết về số liệu tài chính. Nếu Khải Phong muốn một đối tác trong phòng họp, anh ấy đã có tôi. Nếu anh ấy muốn một thứ gì đó khác, cô nên biết giới hạn của mình.”
Nói rồi, Mỹ Lệ quay lưng bỏ đi, để lại Hạ Vi đứng một mình giữa sảnh, trong không khí ngột ngạt của sự đe dọa và sự thật.
Lời cảnh báo của Mỹ Lệ khiến Hạ Vi tỉnh táo. Cô không chỉ đang đối mặt với Trần Hạo, mà còn đối mặt với một hệ thống gia tộc vững chắc, nơi tình yêu chỉ là công cụ để củng cố quyền lực. Cô đã xóa mờ ranh giới công việc với Khải Phong, nhưng ranh giới xã hội thì không thể dễ dàng vượt qua.
Hạ Vi quay trở lại văn phòng, ngồi phịch xuống ghế. Cô nhìn chằm chằm vào bản thiết kế Khu D, nhưng trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh chiếc nhẫn kim cương của Mỹ Lệ và ánh mắt lạnh lùng của Khải Phong khi anh nhắc đến “hôn ước”.
Cô nhận ra, nếu cô không tìm thấy bằng chứng trong 30 ngày, cô sẽ không chỉ mất việc. Cô sẽ trở thành một trò cười, một "quân cờ" bị vứt bỏ sau cuộc chiến của người khác.
Quyết tâm tìm ra bằng chứng của cô tăng lên gấp bội. Không phải chỉ để giúp Khải Phong, mà là để chứng minh cho Mỹ Lệ và cả giới thượng lưu này thấy rằng, một "người ngoài cuộc" vẫn có thể chiến thắng bằng chính năng lực của mình. Cô phải chiến thắng trong vòng 30 ngày này, bằng mọi giá.