bí mật dưới lớp vỏ hoàng kim

Chương 7: Mật Mã Trong Bảng Kê và Cạm Bẫy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc đối đầu với Mỹ Lệ, sự kiêu hãnh của Lâm Hạ Vi đã biến thành động lực sắt đá. Cô không còn chỉ chiến đấu vì sự nghiệp hay vì Khải Phong, mà vì sự tự tôn của một người không chấp nhận bị khinh miệt. Cô lao vào cuộc điều tra với sự tập trung tuyệt đối.

Hai ngày còn lại của thỏa thuận 30 ngày.

Hạ Vi trở lại tầng hầm lưu trữ. Cô hiểu rằng, những sai phạm lớn đã được che đậy quá kỹ. Cô bắt đầu chuyển sự chú ý từ những hợp đồng mua bán vật liệu hàng tỉ đô la sang những bảng kê chi phí nhỏ, những hợp đồng bảo trì và dịch vụ lặt vặt trong vòng mười năm qua.

Đến đêm thứ 29, dưới ánh đèn mờ ảo của khu lưu trữ, Hạ Vi tìm thấy một điểm bất thường.

Trong một loạt các hồ sơ bảo trì hệ thống điều hòa nhiệt độ cho các chi nhánh cũ, cô phát hiện ra một công ty dịch vụ dọn dẹp tên là "Thành Công" được thanh toán đều đặn một khoản tiền lớn một cách vô lý. Đáng chú ý hơn, mã số nội bộ được sử dụng để phê duyệt khoản chi này là VNT-A38.

Hạ Vi lật lại hồ sơ của hai công ty vỏ bọc mà Khải Phong đã nghi ngờ Trần Hạo sử dụng để rút ruột dự án "Đô thị Xanh" – Công ty Xây dựng Vĩnh Hưng và Công ty Tư vấn Phát triển. Trong các hồ sơ giao dịch giữa Vạn Tín và hai công ty này, Hạ Vi tìm thấy một điểm chung: mã số phê duyệt nội bộ mà chúng thường sử dụng trong các hóa đơn là VNT-A38.

Mã số nội bộ của một công ty dịch vụ dọn dẹp nhỏ lại trùng khớp với mã số phê duyệt của hai công ty xây dựng và tư vấn lớn.

Đây không phải là sự trùng hợp. Đây là một mật mã. Trần Hạo đã tạo ra một "chuỗi mã" để liên kết các công ty vỏ bọc, sử dụng một công ty nhỏ bé, không đáng chú ý nhất để làm vỏ bọc cho giao dịch chính.

Hạ Vi lập tức gửi email mã hóa cho Khải Phong, chỉ đính kèm ba chữ: "VNT-A38."

Chỉ năm phút sau, điện thoại cô rung lên. Khải Phong gọi đến.

“Cô vừa tìm thấy gì?” Giọng anh căng thẳng, không che giấu sự gấp gáp.

“Đó là mật mã liên kết, Khải Phong,” Hạ Vi nói, giọng cô đầy phấn khích nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. “Tôi đã tìm thấy mã phê duyệt chung cho ba công ty, hai công ty lớn mà anh nghi ngờ và một công ty dịch vụ nhỏ. Tôi nghĩ đó là chìa khóa để lần ra tài khoản cá nhân của ông ta.”

Khải Phong im lặng một lúc, Hạ Vi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm từ phía bên kia.

“Cô thật sự đã làm được,” Khải Phong nói, giọng anh trầm xuống, không phải vì ngạc nhiên, mà vì sự tôn trọng tuyệt đối. “Hạ Vi, cô là một kiến trúc sư, nhưng cô có đầu óc của một hacker tài chính. Cô đã chứng minh được giá trị của mình.”

Sự thừa nhận đó quý giá hơn bất kỳ lời khen ngợi nào. Hạ Vi cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.

“Bây giờ, hãy lắng nghe tôi thật kỹ,” Khải Phong tiếp tục, giọng nói đột ngột trở nên lạnh lùng và sắc bén, “Trần Hạo đã bị dồn vào chân tường. Anh ta biết chúng ta đang điều tra, và anh ta sẽ hành động. Cô đã phát hiện ra VNT-A38, nhưng để biến nó thành bằng chứng pháp lý, chúng ta cần một mảnh ghép cuối cùng: bản kê giao dịch từ ngân hàng chính của công ty Thành Công, chứng minh việc chuyển tiền thẳng vào quỹ ủy thác gia đình của Trần Hạo.”

“Tôi cần cô đích thân thực hiện bước cuối cùng.”

“Tôi?”

“Đúng. Trong danh sách nhân viên Tập đoàn, chỉ có tên cô không hề có bất kỳ dấu hiệu liên kết nào với các bên liên quan, cô là người duy nhất có thể tiếp cận mà không bị nghi ngờ. Ngày mai, chúng ta sẽ gửi yêu cầu thẩm định tài khoản nội bộ. Trần Hạo sẽ nhận được thông báo, và anh ta sẽ cố gắng xóa dấu vết. Cô phải đi trước anh ta một bước.”

Khải Phong đang đẩy cô vào tuyến đầu, vào tâm bão. Anh đang biến cô từ một người điều tra ngầm thành một nhân vật chủ chốt.

“Hạ Vi,” Khải Phong gọi, giọng anh trở nên gần gũi, “Hãy nhớ lời tôi nói: đây là bước nguy hiểm nhất. Nếu Trần Hạo phát hiện, anh ta sẽ không nương tay. Cô sẽ phải đối diện với toàn bộ quyền lực đen của anh ta.”

Hạ Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố rực rỡ ánh đèn. Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự tập trung và một chút phấn khích xen lẫn. “Tôi đã sẵn sàng, Khải Phong.”

Sáng hôm sau, Hạ Vi nhận được một tin nhắn ẩn danh: “Quay lại nhìn sau lưng cô. Đừng tin bất kỳ ai. Cái giá của lòng tham là sự hủy diệt.”

Hạ Vi quay lưng lại, cô thấy một đồng nghiệp đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô không chắc liệu đó là một lời cảnh báo hay một cái bẫy tâm lý.

Đúng lúc đó, Phó Giám đốc Trần Hạo đi ngang qua. Hắn mỉm cười với Hạ Vi, một nụ cười mà Hạ Vi chưa từng thấy, đầy vẻ tự tin và hiểm độc.

“Cô Hạ Vi,” Trần Hạo nói, “nghe nói Tổng Giám đốc Trịnh rất hài lòng với cô. Thậm chí còn cho cô quyền truy cập đặc biệt vào hồ sơ cũ. Cô thật sự là một cô gái tham vọng. Nhưng, tham vọng mà không biết đâu là giới hạn thì rất dễ rơi vào cạm bẫy.”

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của Hạ Vi, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào chiếc túi tài liệu trên bàn cô. Hắn đã biết cô là người hành động.

“Tốt nhất,” Trần Hạo ghé sát, giọng nói nhỏ lại, chỉ đủ cho hai người nghe thấy, “cô nên xem xét lại những gì cô tìm thấy. Đừng để mình trở thành vật tế thần cho một cuộc chiến không thuộc về cô. 30 ngày chỉ là một con số, nhưng cuộc đời cô mới là điều quan trọng.”

Hắn mỉm cười lịch thiệp và bỏ đi. Hạ Vi biết, Trần Hạo đang đưa ra lời cảnh báo cuối cùng, đồng thời khẳng định rằng hắn đã giăng bẫy.

Cuộc đối đầu trực tiếp đã bắt đầu. Mật mã VNT-A38 đã mở ra cánh cửa dẫn đến chiến thắng, nhưng nó cũng là cánh cửa dẫn Hạ Vi vào một cạm bẫy chết người. Cô cần phải hành động nhanh chóng và chính xác trước khi Trần Hạo kịp xóa sạch dấu vết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×