bí mật dưới lớp vỏ hoàng kim

Chương 8: Căn Phòng Kính Và Màn Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Hạ Vi đã chiến thắng. Bằng chứng về mật mã VNT-A38 và cuộc thẩm định tài khoản đột xuất mà cô thực hiện đã vạch trần hoàn toàn chuỗi giao dịch mờ ám của Phó Giám đốc Trần Hạo. Hắn ta không thể chối cãi khi bằng chứng pháp lý từ ngân hàng chỉ rõ tiền đã được chuyển vào quỹ ủy thác của gia đình hắn.

Trong cuộc họp Hội đồng Quản trị khẩn cấp, Khải Phong đã trình bày vụ việc một cách dứt khoát. Trần Hạo bị đình chỉ công tác ngay lập tức và phải đối mặt với cáo buộc tham ô.

Ngay sau chiến thắng, Khải Phong đã thực hiện lời hứa. Hạ Vi được bổ nhiệm làm Trưởng nhóm Thiết kế Cốt lõi của dự án "Đô thị Xanh", một vị trí đầy quyền lực và uy tín, vượt xa so với kinh nghiệm của cô.

Sự kiện này gây chấn động toàn bộ Vạn Tín và giới kiến trúc. Hạ Vi trở thành một hiện tượng, một người phụ nữ trẻ đã lật đổ một kẻ quyền lực lâu năm chỉ trong 30 ngày. Nhưng đi kèm với sự ngưỡng mộ là sự ghen ghét và dè bỉu. Nhiều người thầm thì rằng cô chỉ là "công cụ sắc bén" của Tổng Giám đốc Trịnh, được dùng để thanh trừng đối thủ.

Văn phòng của Hạ Vi vẫn là căn phòng kính mờ, nhưng giờ đây nó mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Đó là một biểu tượng của đặc quyền và quyền lực mà Khải Phong đã trao cho cô.

Một buổi tối, Hạ Vi đang ngồi bên bàn làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt cô. Cô mải mê với bản thiết kế, cố gắng chứng minh cô xứng đáng với vị trí này bằng năng lực, chứ không chỉ bằng "chiến công" điều tra.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng Khải Phong mở ra. Anh bước ra, không mặc vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn cao để lộ cơ bắp rắn chắc. Anh cầm một chai rượu vang đỏ loại hảo hạng và hai chiếc ly pha lê.

Khải Phong đi thẳng đến văn phòng Hạ Vi, đặt chai rượu lên bàn cô.

“Chúc mừng, Trưởng nhóm Hạ Vi,” anh nói. Giọng nói không còn lạnh lùng, mà chứa đựng một sự thư thái và ấm áp hiếm thấy.

Hạ Vi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. “Khải Phong. Anh… anh không cần làm vậy.”

“Tôi cần,” Khải Phong cười nhẽ, nụ cười gần gũi và cuốn hút. “Tôi cần chúc mừng đồng minh đã giúp tôi bảo vệ Tập đoàn. Và tôi muốn chúc mừng cô, vì cô đã chiến thắng chính mình. Cô đã chứng minh được sự khác biệt giữa năng lực thực sự và những chiếc mặt nạ dối trá.”

Anh rót rượu vào ly. “Đây là loại rượu tôi chỉ uống khi ký được hợp đồng lớn nhất. Giờ đây, tôi uống nó để ăn mừng việc dọn dẹp nội bộ.”

Hạ Vi nhận lấy ly rượu. Khoảnh khắc này, giữa họ không còn ranh giới công việc, mà là sự sẻ chia chiến thắng.

“Cảm ơn anh, Khải Phong,” Hạ Vi nói. “Nhưng tôi biết, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Sự vắng mặt của Trần Hạo sẽ khiến gia tộc anh gây áp lực lớn hơn.”

Khải Phong gật đầu. Anh đến bên cửa sổ kính, nhìn xuống thành phố đang lên đèn. “Cô nói đúng. Nhưng giờ đây, tôi có một ‘vũ khí’ mới. Cô. Cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong kế hoạch của tôi, Hạ Vi.”

Anh quay lại, tiến lại gần cô. Khoảng cách vật lý giữa họ gần hơn bao giờ hết, chỉ còn cách một sải tay. Hạ Vi cảm nhận được mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà thoang thoảng từ người anh, một sự kết hợp gợi cảm và quyền lực.

“Tôi cần cô không chỉ là một kiến trúc sư, mà còn là một cái cớ,” Khải Phong nói, giọng anh trầm xuống, đầy ẩn ý. “Một cái cớ để chống lại hôn ước. Một cái cớ để chứng minh với Hội đồng Quản trị rằng tôi có thể tự tìm được người tài năng, không cần đến sự sắp đặt của họ.”

Anh nâng ly rượu, chạm nhẹ vào ly cô. “Cô đã có quyền lực. Giờ đây, tôi sẽ trao cho cô sự đặc quyền. Sử dụng nó, và đừng bao giờ sợ hãi. Nếu cô bị ngã, tôi sẽ chống đỡ. Nhưng nếu cô phản bội tôi…”

Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, như thể anh vừa đưa ra một lời thề nguyền.

“Cô sẽ biết kết cục. Cô đã thấy tôi đối xử với Trần Hạo như thế nào. Đối với tôi, sự phản bội là tội lỗi lớn nhất.”

Hạ Vi hiểu rằng, đây là một lời cảnh báo, nhưng cũng là một lời cam kết đầy sức nặng. Anh đang thừa nhận sự phụ thuộc của mình vào cô.

“Tôi hiểu, Khải Phong,” Hạ Vi đáp, không né tránh ánh mắt anh. “Lòng trung thành của tôi không phải là một món hàng, nó được mua bằng sự công bằng và sự tin tưởng của anh. Tôi sẽ không phản bội.”

Khải Phong mỉm cười, nụ cười thực sự, từ đôi mắt. Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào má cô, một cử chỉ bất ngờ và táo bạo.

“Tốt. Uống cạn đi, chiến binh của tôi.”

Họ cùng nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Hạ Vi cảm thấy men rượu cay nồng đang lan tỏa khắp cơ thể, nhưng cảm giác hồi hộp từ cái chạm tay bất ngờ và ánh mắt say đắm của anh còn mạnh mẽ hơn.

Khải Phong đứng dậy, quay trở lại văn phòng mình. Cánh cửa kính đóng lại, nhưng ánh sáng từ căn phòng Khải Phong vẫn chiếu rọi, rực rỡ và ấm áp, như một lời mời gọi.

Hạ Vi nhìn vào ly rượu. Cô biết, cô đã bước vào một trò chơi mạo hiểm hơn cả quyền lực: trò chơi cảm xúc. Căn phòng kính giờ đây không chỉ là biểu tượng của đặc quyền, mà còn là ranh giới mong manh giữa công việc và cảm xúc cấm đoán, giữa ánh sáng và màn đêm. Khải Phong đã mở cánh cửa đó, và cô đã chấp nhận bước vào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×