Âm thanh rung chuyển mỗi lúc một mạnh hơn, như tiếng trống ngàn năm vọng lại từ lòng đất. Cả hành lang đá rung bần bật, những mảng bụi từ trần rơi lả tả xuống vai Lâm và An.
“Có phải… anh vừa kích hoạt gì đó?” – An lùi lại một bước, mắt nhìn bàn tay đá vẫn phát sáng lờ mờ dưới ánh đèn.
“Không chỉ là cơ chế mở cửa. Tôi nghĩ… đó là một loại phong ấn.” – Lâm nói, giọng thấp hẳn.
Tiếng đá trượt vang lên. Bức tường trước mặt họ từ từ tách ra, lộ ra một cánh cửa bằng đồng lớn, khắc hình long phụng đối đầu. Ở giữa, một ký hiệu lạ phát ra ánh sáng xanh mờ – ký hiệu mà cả hai chưa từng thấy trong bất kỳ tài liệu nào.
“Chữ này…” – Lâm bước đến gần, cau mày – “giống chữ Lê cổ, nhưng được biến tấu thành dạng bùa chú.”
An lia camera quay cận. “Anh nói là… phù chú thật?”
Lâm gật. “Thời xưa, những bí mật hoàng gia đôi khi được phong ấn bằng loại ngôn ngữ chỉ có nội quan hoặc thầy pháp hoàng thất biết. Có thể đây là một dạng cảnh báo hoặc niêm phong tâm linh.”
An nhìn quanh. “Cái người lúc nãy... anh nghĩ họ thuộc phe nào?”
“Không phải chúng ta. Và chắc chắn họ biết rất rõ nơi này.”
Cả hai không nói thêm, cùng đẩy cánh cửa đồng ra. Một tiếng “ầm” vang lên trầm đục, rồi không gian trước mặt mở rộng.
Họ bước vào một đại sảnh tối om, chỉ có ánh sáng từ đèn pin quét ngang những bức phù điêu trải dọc tường. Trần cao vút, chạm khắc rồng bay, mây lượn uốn lượn khắp nơi, khiến cả căn phòng như đang sống.
Ở chính giữa là một bệ đá lớn, trên đó đặt một chiếc rương sơn son thếp vàng, nhưng đã bị khóa bằng bốn ổ khóa bằng đồng cổ. Mỗi ổ đều có khắc một hình khác nhau: rồng – kiếm – mặt trời – chiếc nhẫn.
“Đây là trung tâm.” – Lâm thì thầm. “Rương này có thể chứa những vật tối mật – có khi là văn thư, có khi là… những thứ khác.”
An quay sang anh. “Còn những ổ khóa? Không có chìa, thì sao mở?”
“Phải giải được toàn bộ cơ chế xung quanh. Tôi nghĩ… bốn ổ này tượng trưng cho bốn thử thách.”
Cô thở dài. “Tức là chúng ta lại phải vượt qua bốn màn nữa?”
Lâm bật cười nhỏ. “Đó là lý do tôi bảo cô chuẩn bị tinh thần trước.”
Cả hai tiến đến gần bệ đá thì bất ngờ—một tiếng động vang lên phía sau. Cánh cửa đồng tự động khép lại.
Cùng lúc đó, từ bốn góc của căn phòng, ánh đèn pin quét qua thấy bốn bóng người trong trang phục đen, mặt bịt kín, mỗi người đứng ở một góc – im lặng và nguy hiểm.
An hoảng hốt lùi lại, nhưng Lâm giơ tay giữ cô lại. “Bình tĩnh. Đừng manh động.”
Một trong bốn người lên tiếng, giọng trầm như sấm:
“Hai người đã đến được đây, thật không tệ. Nhưng nơi này không dành cho người ngoài.”
Lâm bước lên, mắt không rời kẻ lạ mặt. “Các người là ai? Làm việc cho ai?”
Người kia không trả lời, chỉ lặng lẽ giơ tay – và từ tay áo, một chiếc huy hiệu nhỏ lấp lánh rơi ra, lăn tròn trên nền đá, dừng lại trước chân Lâm.
Anh cúi nhặt, ánh mắt lập tức tối lại. “Huy hiệu của… tổ chức Minh Giác.”
An ngạc nhiên. “Tổ chức mà anh từng nhắc? Tổ chức bảo vệ bí mật hoàng gia?”
Lâm khẽ gật đầu. “Tôi tưởng nó chỉ còn tồn tại trong ghi chép lịch sử.”
Người áo đen lại nói: “Chúng tôi là người canh giữ nơi này. Bất kỳ ai bước qua ranh giới hầm mộ đều phải trải qua thử thách. Nếu không… sẽ bị xóa khỏi thế giới này.”
An nuốt khan. “Họ định làm gì? Tấn công à?”
“Không. Họ muốn thử chúng ta.” – Lâm nhìn quanh. “Nếu không vượt được bốn thử thách kia, chúng ta sẽ không bao giờ ra ngoài.”
“Hoặc không còn cơ hội để ra.” – Một người khác thêm vào.
Người dẫn đầu lùi lại, vung tay. Một tấm bia đá từ dưới đất nâng lên, khắc dòng chữ:
“Thử thách đầu tiên: Chọn kiếm thật giữa bốn lưỡi gươm. Kẻ tham vọng sẽ chọn sai. Kẻ hiểu được lòng người sẽ sống.”
Phía sau bia đá, bốn thanh kiếm đặt trên giá, mỗi thanh đều giống hệt nhau – rỉ sét, mờ đục, và nặng nề. Không có dấu hiệu nào đặc biệt để phân biệt.
Lâm bước lên, nhìn từng thanh kiếm. “Đây là thử thách niềm tin… và cảm nhận. Không thể chỉ nhìn bằng mắt.”
Anh không vội. Mắt nhắm lại, tay đưa ra chạm nhẹ từng chuôi kiếm. Tay anh khẽ run khi chạm đến thanh thứ ba. Một cảm giác nóng nhẹ, như có luồng khí chạy qua tay.
Anh mở mắt, rút thanh thứ ba.
Căn phòng im lặng.
Sau vài giây, ổ khóa khắc hình kiếm trên rương kêu “cạch” rồi bật mở.
Người áo đen gật đầu. “Một.”
“Ba thử thách còn lại là gì?” – An hỏi.
“Đố ai biết. Nhưng chắc chắn, mỗi lần sai… sẽ phải trả giá.”
Lâm nhìn ba ổ khóa còn lại: rồng – mặt trời – chiếc nhẫn. Anh biết, trò chơi chỉ vừa bắt đầu.
Và bóng tối quanh họ vẫn đang thì thầm điều gì đó – thứ ngôn ngữ không thuộc về con người.