Buổi sáng hôm sau, bầu trời phủ một màu xám nhạt, những đám mây trôi chậm như đang giữ lại hơi ẩm của đêm qua. Trước cổng khu nhà trọ, một chiếc xe đen bóng loáng đỗ im lìm.
Lâm An Nhi đứng bần thần, hai tay nắm chặt tập tài liệu, lòng ngổn ngang. Cô chưa bao giờ ngồi xe riêng của sếp, càng chưa từng nghĩ người đón mình lại là chính anh – Trần Dụ Thần.
Cửa xe mở, giọng nói trầm thấp vang lên từ bên trong:
“Lên xe đi, còn chờ gì?”
Cô cúi đầu chào, rồi khẽ bước vào. Không gian trong xe tĩnh lặng, chỉ có mùi da mới và hương bạc hà thoang thoảng. Dụ Thần ngồi bên, tay cầm máy tính bảng, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.
Cô ngồi thẳng lưng, cố giữ tư thế nghiêm túc, không dám nhìn sang.
“Đã chuẩn bị hợp đồng chưa?” – anh hỏi, mắt không rời tài liệu.
“Rồi ạ, tôi đã kiểm tra ba lần.”
“Ba lần vẫn có thể sai.”
Giọng anh lạnh, nhưng không gay gắt. Cô im lặng, cắn nhẹ môi.
Suốt quãng đường dài đến khách sạn Grand Palace, không ai nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng gió lùa qua ô cửa và tiếng bánh xe lăn trên mặt đường ướt mưa.
Khách sạn hiện ra nguy nga giữa trung tâm thành phố, những tấm kính phản chiếu ánh sáng trắng ngà. Dụ Thần bước xuống xe, mọi người lập tức cúi chào.
“Chào tổng giám đốc Trần!”
“Chào anh Dụ Thần!”
Anh gật nhẹ, ánh mắt không dừng lại ở bất kỳ ai.
An Nhi theo sau, nép mình, cố giữ khoảng cách vừa phải.
Trong phòng hội nghị, đối tác – tập đoàn Hòa Vỹ – đã chờ sẵn. Không khí trang trọng, lạnh và kín kẽ.
An Nhi ngồi một góc, nhanh tay mở máy tính, trình chiếu tài liệu, sắp xếp giấy tờ. Cô làm việc không sai sót nào, từng động tác gọn gàng. Dụ Thần chỉ liếc qua, khóe môi thoáng cong nhẹ – không phải cười, chỉ là sự công nhận lặng lẽ.
Cuộc đàm phán kéo dài hơn hai tiếng. Cả hai bên đều căng thẳng, nhưng Dụ Thần vẫn giữ phong thái trầm ổn. Khi đối tác nêu điều khoản bất lợi, anh chỉ nhướng mày, rồi phản công bằng giọng điềm tĩnh đến đáng sợ.
“Quý công ty nên nhớ, chúng tôi không cần thương vụ này – nhưng các người thì cần.”
Câu nói ấy khiến không khí như đông lại. Cuối cùng, đối tác đành nhượng bộ, ký kết trong im lặng.
Khi buổi họp kết thúc, An Nhi mới dám thở phào. Cô nhìn thấy Dụ Thần tháo cà vạt, khẽ xoay cổ tay, dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa quyến rũ đến lạ.
“Cô làm tốt.” – anh nói ngắn gọn.
“Cảm ơn anh.” – cô đáp, khẽ cúi đầu.
“Đi ăn trưa.” – câu nói đơn giản ấy khiến tim cô đập nhanh hơn.
Họ ngồi trong nhà hàng tầng 35 của khách sạn, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Ánh nắng xuyên qua lớp kính, chiếu lên gương mặt anh, vẽ nên những đường sáng dịu dàng.
An Nhi nhìn thực đơn, hơi bối rối. Món nào cũng sang trọng và… đắt đỏ.
“Anh… gọi trước đi ạ.”
“Cô ăn gì?”
“Chỉ cần một phần mì Ý đơn giản thôi.”
Dụ Thần liếc nhìn cô vài giây rồi khẽ ra hiệu cho nhân viên:
“Cho tôi một phần bít tết tái và một phần mì Ý hải sản. Thêm cà phê đen, và cho cô ấy nước chanh mật ong.”
Cô giật mình.
“Sao anh biết tôi uống—”
“Lần trước cô gọi ở quán gần công ty.” – anh đáp gọn.
Tim cô lỡ nhịp. Anh nhớ điều đó?
Cả bữa ăn trôi qua trong im lặng, nhưng không còn gượng gạo. Cô lén nhìn anh qua ly nước, nhận ra đôi mắt ấy không hề lạnh như vẻ ngoài – mà sâu, buồn, như cất giữ điều gì đó không thể nói.
Khi họ chuẩn bị rời đi, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Sấm nổ giữa không trung, mưa xối xả như cắt thành phố thành từng dải bạc.
“Có vẻ chúng ta phải đợi.” – Dụ Thần nói, giọng trầm hơn thường ngày.
An Nhi đứng bên khung kính, nhìn xuống những dòng xe hối hả trú mưa.
“Mưa làm tôi thấy yên hơn.” – cô buột miệng.
“Yên?” – anh khẽ hỏi, ánh mắt hướng theo tầm nhìn của cô.
“Ừ. Khi trời mưa, ai cũng như nhau. Dù là tổng tài hay người bình thường, đều phải dừng lại một chút.”
Anh im lặng hồi lâu, rồi nói nhỏ:
“Cô không biết… có những người không bao giờ được phép dừng lại.”
Giọng anh khàn, như gió quệt qua ký ức.
An Nhi quay sang, bắt gặp ánh nhìn ấy – một ánh nhìn sâu thẳm, chứa đựng cả mệt mỏi và nỗi cô đơn đến khó hiểu.
Giây phút đó, tim cô chợt nhói lên.
Trận mưa kéo dài, rồi tin báo: đường cao tốc bị ngập, xe không thể di chuyển. Ban tổ chức khách sạn đề nghị họ nghỉ lại qua đêm.
An Nhi luống cuống:
“Nhưng… tôi không mang theo đồ…”
“Không sao. Tôi đã đặt phòng.” – Dụ Thần nói ngắn gọn, như thể mọi thứ đã được tính trước.
Phòng tổng thống tầng 36. Rộng, sang, và tĩnh lặng.
Anh đứng cạnh cửa sổ, tháo áo khoác, còn cô thì lúng túng đặt túi xuống bàn.
“Cô có thể ở phòng khách, sofa đủ lớn.” – anh nói, giọng lạnh, như để ngăn cô khỏi những suy nghĩ mơ hồ.
“Vâng…”
Cô ngồi xuống, nhưng lòng không yên. Tiếng mưa ngoài cửa như chạm vào tận tim.
Dụ Thần ngồi đọc tài liệu, thỉnh thoảng lại nhìn cô. Mái tóc ướt dính vào trán, bàn tay cô run nhẹ khi sắp xếp giấy. Một sự yên lặng lạ thường lan khắp căn phòng.
“Cô lúc nào cũng cẩn thận quá mức.” – anh nói bất ngờ.
“Vì tôi không muốn mắc lỗi.”
“Nhưng đôi khi… sai một chút lại khiến người khác dễ thở hơn.”
An Nhi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy không còn là tổng tài và trợ lý – chỉ là hai con người đang tìm cách hiểu nhau.
“Anh… lúc nào cũng lạnh lùng như vậy sao?” – cô hỏi khẽ.
“Lạnh lùng là cách duy nhất để tồn tại.” – anh đáp, giọng thấp đến mức gần như là thở ra.
“Nhưng nếu cứ lạnh mãi… thì ai sưởi ấm cho anh?”
Câu hỏi ấy khiến anh im lặng thật lâu. Đôi mắt vốn kiềm chế bỗng lóe lên tia cảm xúc khó tả.
Anh đứng dậy, bước đến gần cô. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp, hơi thở anh phả nhẹ trên tóc cô.
“Cô không nên hỏi những điều như thế, Lâm An Nhi.”
“Vì sao?”
“Vì tôi có thể sẽ trả lời.”
Tim cô chệch nhịp. Cả không gian như ngừng chuyển động.
Nhưng rồi, Dụ Thần quay đi, giọng trở lại bình thường:
“Đi nghỉ sớm đi. Mai còn làm việc.”
Anh bước ra ban công, đứng giữa làn mưa nhẹ. Ánh đèn thành phố phản chiếu lên gương mặt anh – lạnh, nhưng cô thấy ở đó có nỗi đau thật sự.
Cô nhìn anh thật lâu, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một cảm giác muốn bảo vệ người đàn ông này – dù anh chẳng cần ai bảo vệ cả.
Đêm. Mưa đã ngớt.
An Nhi nằm trên ghế sofa, chăn kéo cao đến cằm, mắt mở to nhìn trần nhà. Cô nghe tiếng bước chân nhẹ trong phòng kế bên, rồi là tiếng cửa sổ khẽ mở.
Cô bước ra, nhìn thấy anh vẫn đứng đó – áo sơ mi ướt đẫm vì sương, mắt nhìn xa xăm.
“Anh không ngủ sao?” – cô hỏi nhỏ.
“Không quen.”
“Anh đang nghĩ gì?”
“Về người tôi từng nợ.” – anh đáp, giọng gần như tan trong gió.
Cô muốn hỏi thêm, nhưng không dám. Cô chỉ đứng cạnh, im lặng cùng anh.
Một lát sau, Dụ Thần nói khẽ:
“Ngày mai, khi cô nhìn tôi trong công việc, hãy quên hết những gì cô thấy hôm nay.”
“Vì sao?”
“Vì con người tôi, ở công ty và ở đây… không giống nhau.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt chạm vào ánh mắt. Khoảnh khắc ấy, cô biết mình sẽ không thể quên.
Đôi khi, người ta không cần lời tỏ tình. Chỉ một ánh nhìn cũng đủ để bắt đầu một trái tim rung động.
Sáng hôm sau, khi mưa tan, bầu trời trong veo đến lạ.
Dụ Thần rời khách sạn sớm. An Nhi dậy muộn hơn, bước ra ban công, nhìn thành phố dưới ánh nắng mới.
Cô không biết, kể từ đêm ấy, trái tim mình đã bước qua một ngưỡng cửa mà không thể quay lại.
Và ở phía bên kia – trong chiếc xe đen đang lao đi giữa phố – Dụ Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn hướng xa xăm:
“Cuối cùng… em cũng lại khiến tôi mất ngủ, Lâm An Nhi.”