Sau chuyến đi công tác ở Grand Palace, mọi thứ trong Dụ Thần Group dường như thay đổi theo cách rất khó nắm bắt.
Lâm An Nhi vẫn là trợ lý mới – cần mẫn, cẩn thận, ít nói – nhưng kể từ đêm mưa đó, giữa cô và tổng giám đốc như có một sợi dây vô hình, mảnh đến mức chỉ cần gió khẽ cũng rung lên.
Mỗi sáng, cô vẫn mang cà phê đen đến bàn anh, xếp tài liệu đúng thứ tự, ghi chú tỉ mỉ từng lịch họp. Nhưng có điều gì đó khác lạ: ánh mắt anh nhìn cô không còn vô cảm như trước, mà phảng phất một tầng dịu dàng lẫn trăn trở.
Và đôi khi, khi cô quay đi, anh vẫn dõi theo – ánh nhìn đủ khiến tim cô run nhẹ.
Buổi sáng thứ Ba, khi An Nhi đang soạn lại hồ sơ nhân sự, cửa phòng bật mở.
Trịnh Hân bước vào, đặt mạnh tập tài liệu xuống bàn cô.
“Cô kiểm tra lại bảng chi tiêu này. Có sai lệch trong báo cáo tháng trước.”
An Nhi vội xem qua, rồi khẽ chau mày:
“Phần chi phí truyền thông bị chênh đến gần hai trăm triệu… nhưng chữ ký xác nhận là của anh Trần Dụ Thần.”
Trịnh Hân nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô không cần nhắc lại tên tổng giám đốc theo cách thân mật như vậy.”
Cô khựng lại, mặt thoáng đỏ.
“Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“Dù sao, phần đó cô cứ làm lại. Và nhớ – đừng tò mò về những gì không thuộc phạm vi công việc.”
Trịnh Hân bỏ đi, để lại hương nước hoa nồng nặc và một khoảng im lặng căng thẳng.
An Nhi thở dài, cúi xuống tập tài liệu.
Nhưng khi đọc kỹ, cô nhận ra một điều kỳ lạ: trong danh sách chi, có một khoản “đầu tư nội bộ” được ký duyệt khẩn, không ghi người nhận. Cô ghi chú nhỏ bên mép giấy, định lát nữa hỏi phòng kế toán.
Buổi trưa, Dụ Thần quay lại văn phòng sau cuộc họp cổ đông.
Anh tháo cà vạt, giọng khàn mệt:
“Báo cáo tài chính quý vừa rồi đâu?”
“Ở đây ạ.” – cô đưa tập hồ sơ, rồi do dự nói thêm:
“Anh… có muốn tôi rà lại khoản ‘đầu tư nội bộ’ trong mục chi không? Có vài chỗ hơi lạ.”
Anh ngẩng lên.
“Lạ thế nào?”
“Không có đơn vị nhận cụ thể. Và con dấu xác nhận dường như bị làm mờ.”
Dụ Thần nhìn cô thật lâu, ánh mắt lạnh hơn thường ngày.
“Cô không cần để ý những khoản đó. Có người xử lý rồi.”
“Vâng…” – cô đáp nhỏ, nhưng lòng dấy lên nghi ngờ.
Anh quay đi, nhưng rồi chợt hỏi:
“Tôi nghe nói cô ở trọ gần khu công nghiệp?”
“Dạ, đúng ạ.”
“Chuyển đi. Khu đó vừa có vụ cháy. Tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ mới.”
“Không cần đâu, tôi quen chỗ cũ rồi—”
“Không phải đề nghị, là mệnh lệnh.”
Cô im lặng. Cách anh nói khiến cô vừa khó chịu vừa cảm động – như thể anh đang quan tâm, nhưng lại cố giấu sau lớp vỏ lạnh lùng.
Chiều, khi cô xuống bãi xe, một người đàn ông trung niên trong bộ vest rẻ tiền tiến lại gần.
“Cô là Lâm An Nhi?”
“Vâng, anh là…?”
“Tôi là kế toán phụ trách mảng chi nhánh miền Trung. Tôi thấy cô kiểm tra lại bảng chi, nên muốn nhắc nhỏ: đừng động vào chuyện đó.”
“Anh nói vậy là sao?”
Ông ta hạ giọng, nhìn quanh:
“Trong công ty này, không phải ai cũng làm việc sạch sẽ đâu. Cô là người mới, đừng để bị cuốn vào.”
Chưa kịp hỏi thêm, ông ta đã vội bỏ đi, hòa vào dòng người.
Trên đường về, đầu cô rối như tơ. Rốt cuộc trong công ty này đang có chuyện gì?
Một khoản chi mờ ám, một lời cảnh báo mập mờ – và thái độ lạ lùng của tổng giám đốc.
Đêm.
Căn hộ nhỏ mới được sắp xếp cho cô ở khu trung tâm. Mọi thứ tiện nghi, sạch sẽ đến mức khó tin. Cô biết chắc Dụ Thần đã can thiệp.
An Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng xe dưới phố, nhớ đến buổi tối mưa ở Grand Palace.
Khi ấy, anh nói: “Có những người không bao giờ được phép dừng lại.”
Giờ cô hiểu hơn phần nào — có lẽ anh đang chiến đấu với thứ gì đó lớn hơn cả công việc.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Trần Dụ Thần: Đã chuyển đến nơi ở mới?
Lâm An Nhi: Rồi ạ, cảm ơn anh.
Trần Dụ Thần: Đừng cảm ơn. Coi như yêu cầu của cấp trên.
Lâm An Nhi: Vâng, tổng giám đốc.
Cô gửi tin xong, mỉm cười một mình. Anh luôn nói lạnh, nhưng từng chữ lại khiến cô thấy ấm.
Sáng hôm sau, công ty dậy sóng.
Tin lan nhanh: Giám đốc tài chính đột ngột từ chức, để lại một lá thư ngắn gửi thẳng lên ban quản trị – nói về “áp lực không chịu nổi và sai sót trong quyết toán nội bộ”.
Khi tin ấy được công bố, không khí tầng 28 nặng nề.
An Nhi bước vào phòng, thấy Dụ Thần đang nhìn ra cửa sổ, lưng anh thẳng, bàn tay nắm chặt.
“Anh ổn chứ?” – cô hỏi nhỏ.
“Ổn.” – anh đáp, giọng trầm hơn thường.
“Chỉ là… mọi thứ đang rối hơn tôi nghĩ.”
“Có thể tôi giúp được gì không?”
Anh quay lại, nhìn cô. Ánh mắt ấy – vừa cảm ơn, vừa như muốn nói điều gì – nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ nói:
“Không ai giúp được tôi đâu.”
Cô cắn môi, cảm thấy tim mình thắt lại.
Anh cô đơn đến mức không dám nhận cả một câu hỏi quan tâm.
Chiều, Trịnh Hân bước vào phòng cô, ném tập hồ sơ xuống bàn.
“Cô Lâm, tổng giám đốc đang cần người theo anh ấy đi kiểm tra chi nhánh Đà Nẵng. Cô chuẩn bị đi cùng.”
“Đà Nẵng ạ?” – cô tròn mắt.
“Ừ. Ba ngày. Đi tối nay.”
Cô sững người. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Tối ấy, khi xe dừng trước sân bay, An Nhi chỉ kịp kéo vali nhỏ, tim đập loạn.
Dụ Thần đã đứng sẵn, áo sơ mi trắng, tay cầm vé, gương mặt lạnh nhưng ánh mắt không giấu được sự mệt mỏi.
“Cô đến đúng giờ.”
“Dạ, tôi—”
“Lên thôi.”
Trên máy bay, ánh đèn dịu vàng phủ xuống. An Nhi ngồi cạnh cửa sổ, Dụ Thần bên cạnh.
Anh nhắm mắt, đầu khẽ tựa vào ghế. Lần đầu tiên cô thấy anh trông… con người đến thế – không phải tổng tài uy nghiêm, mà chỉ là một người đàn ông mang quá nhiều áp lực.
Cô khẽ rút chiếc áo mỏng trong túi, định đặt lên người anh, thì bất ngờ anh mở mắt.
“Cô định làm gì?”
“À… tôi chỉ sợ anh lạnh.”
Anh im lặng vài giây, rồi nhẹ nói:
“Cảm ơn.”
Giọng ấy, thật khẽ, nhưng khiến tim cô ấm lên như có nắng.
Đà Nẵng đón họ bằng cơn gió biển và ánh đèn cầu sông Hàn lấp lánh.
Công việc kéo dài đến tận đêm – kiểm tra chi nhánh, rà soát sổ sách, gặp gỡ đối tác. Dụ Thần làm việc không nghỉ, còn cô thì theo sát, ghi chép, hỗ trợ từng chi tiết nhỏ.
Khi mọi thứ xong, họ ra biển. Sóng vỗ bờ, gió mang vị mặn.
Anh đứng nhìn xa, nói như với chính mình:
“Cô biết không, đôi khi tôi tự hỏi – sống vì công ty, hay công ty sống vì tôi?”
“Cả hai đều đúng.” – cô đáp nhẹ.
“Nhưng nếu anh mất đi lý do để làm việc, thì có lẽ… anh nên tìm người để vì họ mà sống.”
Anh quay lại, ánh mắt lạ lẫm.
“Vì họ?”
“Vâng. Ai đó khiến anh muốn dừng lại, ít nhất là một lần.”
Anh không nói gì. Nhưng trong mắt anh, có một ngọn sóng lặng lẽ nổi lên.
Đêm, gió biển thổi qua ban công khách sạn.
An Nhi ngồi đọc tài liệu, mệt đến mức gục xuống bàn.
Dụ Thần bước ra, thấy cô ngủ, mái tóc xõa nhẹ, gương mặt bình yên.
Anh cúi xuống, chậm rãi kéo tấm chăn phủ lên vai cô.
Một cơn gió lướt qua, mang theo mùi hương dịu quen thuộc.
Anh khẽ nói, giọng như chỉ để mình nghe:
“Giá mà ta có thể gặp nhau sớm hơn… trước khi mọi chuyện trở nên quá phức tạp.”
Ngoài kia, sóng vẫn dội vào bờ. Và nơi nào đó trong đêm, một bí mật đang chờ được hé mở – bí mật có thể khiến tất cả những gì họ đang có sụp đổ trong chớp mắt.
Tình yêu đôi khi đến vào khoảnh khắc người ta yếu lòng nhất. Nhưng chính khoảnh khắc ấy cũng là khởi đầu cho mọi biến cố.