Đêm. Đà Nẵng lên đèn. Cầu rực lên như dải lụa vàng uốn qua bóng nước. An Nhi bước trên vỉa hè dọc sông, ôm chặt tập hồ sơ photo – bản cô chụp lại từ “IV-NT/08-Rain”. Cô không mang hết, chỉ mang những trang có thời điểm và tên công ty, để nếu mất, trái tim cô đỡ trống hơn một chút.
“Cô Lâm.”
Cô quay lại. Người đàn ông hoa râm – Lý Cảnh – đứng dưới bóng cây, tay đút túi, vẻ nhàn nhã như hẹn gặp người quen. Đằng sau ông là một người trẻ mặc đen, lặng như cột mốc.
“Ống kính đẹp quá,” Lý Cảnh ngửa mặt nhìn cầu. “Thành phố này lúc nào cũng biết khiến người ta mềm lòng.”
“Ông muốn gì?” An Nhi giữ giọng bình tĩnh. Trái tim đập lạc nhịp, nhưng đôi mắt vẫn trong.
“Tôi chỉ muốn… nhắc cô vài điều.” Ông bước chậm lại gần, mùi thuốc lá thoang thoảng. “Có những cái chết – đáng tiếc. Có những khoản tiền – đáng nhận. Và có những sự thật – đáng… im.”
“Im á?” Cổ họng cô khô rát. “Ông đang nói về mẹ tôi?”
Ánh mắt ông lóe lên tia hứng thú: “Tôi chỉ nói về nguyên tắc vận hành của thế giới. Ai cũng muốn sống yên. Cô cũng vậy thôi.”
“Yên – trên máu của ai?” Cô hỏi, không lùi.
Nụ cười ông nhạt đi. “Đừng biến mình thành kẻ hy sinh, cô Lâm. Cô không hợp. Cô hợp… làm người được bảo vệ hơn.”
“Bởi ai? Bởi ông? Bởi những tờ giấy gạch đen?”
Lý Cảnh ngừng lại. Gió thổi, tà áo vest rung khẽ. Ông cúi đầu, vỗ vỗ bụi không có trên tay áo, rồi nói đều: “Ở công ty, người bảo vệ cô là tổng giám đốc. Ngoài công ty… là không ai cả. Cô nên hiểu, đứng gần một người bị kẹt giữa cha và sự thật… không phải chỗ dễ thở.”
Ông nghiêng đầu, ánh mắt sắc lẹm: “Cô tin anh ta chứ?”
An Nhi siết hồ sơ đến nhăn mép. “Tôi tin vào những gì mắt tôi thấy.”
“Vậy hãy mở mắt to ra. Vì từ mai, cô sẽ thấy nhiều thứ hơn.” Lý Cảnh bỏ tay khỏi túi. “Và cô sẽ phải chọn: nhìn – hay thấy.”
Ông quay đi, bóng kéo dài dưới đèn. “Chúc cô một đêm yên.”
Khi ông khuất dạng, gió sông bỗng trở nên rất lạnh.
An Nhi đứng rất lâu. Trong đầu cô vang lại câu hỏi của ông: Cô tin anh ta chứ? Cô đã từng tin – bằng những điều nhỏ nhoi, từ cốc nước chanh mật ong đến chiếc chăn kéo lên vai. Nhưng niềm tin, hoá ra cũng phải học lại, như học cách thở sau một cơn ngạt nước.
Điện thoại rung. Dụ Thần.
Em ở đâu?
Bờ sông. Em về ngay.
Một lát sau, xe anh dừng ở đầu cầu. Anh bước đến, không nói gì, chỉ đưa cho cô một chiếc áo khoác. “Gió lạnh.”
Cô khoác áo, ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Lâu lắm, hai người không nói. Tiếng nước vỗ, tiếng nhạc từ quán cà phê bờ sông trượt qua như những mảnh sáng.
“Lý Cảnh gặp em?” – anh hỏi.
“Rồi.”
“Ông ta nói gì?”
“Rằng có những sự thật đáng im.”
Dụ Thần cười rất khẽ, như tự giễu. “Người như ông ta, im là nghề.”
“Còn anh?” Cô quay sang. “Nghề của anh là gì?”
Anh không nhìn cô, mắt vẫn dõi về phía mặt nước. “Là đập vỡ những tấm kính bọc quanh sự thật – nhưng không để ai bị mảnh vỡ cứa vào.”
“Vậy… mảnh vỡ cứa vào ai?” Cô hỏi, giọng thấp. “Vào em – hay vào anh?”
Anh im lặng. Đêm đổ sâu hơn trên sống mũi, trên đường viền quai hàm. Cuối cùng, anh nói: “Nếu phải chọn, là tôi.”
Câu trả lời khiến ngực cô nhói lên. Đừng nói thế chứ… – cô muốn nói, nhưng kịp nuốt xuống. Buổi tối quá mong manh để chịu thêm một lời hứa.
“Ngày mai,” anh tiếp, “chúng ta bay về Sài Gòn. Tôi sẽ yêu cầu kiểm toán độc lập cho LogiTrans. Và tôi… sẽ gặp cha.”
Từ “cha” bật ra, sắc như dao lam. An Nhi thấy anh khẽ co tay, móng bấu vào lòng bàn tay. Cô chợt hiểu: cuộc chiến này không chỉ là của cô. Nó là vết cắt chạy dọc một gia tộc.
“Em sẽ đi cùng,” cô nói.
“Không.” Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. “Cuộc gặp đó – không dành cho em.”
“Em không sợ.”
“Tôi sợ.” Anh nói rất khẽ, mà như gầm. “Tôi sợ em nhìn tôi bằng ánh mắt hôm nay – và không bao giờ tha thứ.”
Gió mang vị muối mặn. Cô thấy mắt mình cay.
“Em không cần tha thứ cho anh,” cô nói, giọng mềm đi, “nếu anh chọn sự thật.”
Lần này, anh nhìn cô thật lâu. Trong mắt anh, sóng lặng dần. Rồi anh gật đầu – một cái gật chậm, chắc.
“Được,” anh nói. “Tôi chọn.”
Đêm muộn, An Nhi ngồi một mình trong phòng. Cô trải hồ sơ photo ra giường, đánh dấu các mốc thời gian bằng bút đỏ. Ngày 12/10: “Biên bản hiện trường.” Ngày 18/10: “Thỏa thuận đền bù.” Ngày 20/10: “Khoản chi mã IV-NT thành dòng ‘đầu tư nội bộ’.” Nét bút run ở góc – tên nạn nhân bị gạch đen.
Cô rút một tờ giấy trắng, viết tên mẹ ra thật chậm, thay cho dòng đen ấy. Những con chữ mảnh như sợi chỉ, nối mẹ với cô, nối cô với biển, nối biển với cơn mưa. Bỗng nhiên, sự giận dữ dịu đi, nhường chỗ cho một nỗi buồn hiền lành đến tê dại.
Tiếng gõ cửa. “Tôi.” – giọng Dụ Thần.
Cô mở. Anh đứng đó, tay cầm một chiếc hộp nhỏ. “Cái này… đáng ra tôi nên đưa em từ lâu.”
Trong hộp là một chiếc móc khóa cũ, bạc màu, hình chiếc lá ướt mưa. Mặt sau khắc hai chữ mờ: A.N.
“Đêm đó,” anh nói, mắt không nhìn vào hộp mà nhìn qua vai cô, như sợ chạm vào quá khứ, “khi kéo em khỏi nước, tôi nhặt được nó bên chân em. Tôi giữ… để có ngày trả lại.”
Căn phòng xoay nhẹ. An Nhi bấu mép cửa. Làn da sau gáy cô nổi gai. Cô ngước lên – và trong đôi mắt anh, cô thấy đêm mưa tám năm trước, thấy bàn tay ấy, thấy cái cách một đứa trẻ được dắt khỏi vực sâu.
“Là… anh?” Giọng cô chỉ còn hơi thở. “Đêm đó – người kéo em ra – là anh?”
Anh gật, rất khẽ. “Nhưng tôi đã đi. Tôi còn quá trẻ, và tôi sợ… sợ mọi thứ sẽ đổ vào gia đình mình. Tôi đã hèn, An Nhi.”
Chiếc móc khóa nặng dần trong bàn tay cô – nặng bằng cả tám năm. Cô khép mắt. Trước mắt là mẹ, là mưa, là anh. Là sự thật cô đã tìm, nhưng khi chạm vào lại đau như chạm mép dao.
“Cảm ơn anh,” cô nói, mở mắt ra, giọng bình thản tới lạ. “Vì đã nói. Và vì đã giữ lại cái này.”
Dụ Thần thở ra – một hơi dài như tháo chốt cửa. Anh định nói gì đó, nhưng cô lắc đầu.
“Hôm nay… đủ rồi.” Cô mỉm cười, nhạt như ánh đèn hành lang. “Mai chúng ta về Sài Gòn.”
Cánh cửa khép lại. Bên kia, anh đứng rất lâu, như một người vừa đặt xuống vai một hòn đá – và phát hiện ra dưới bàn chân mình là cả vách núi.
Trên giường, An Nhi nằm nghiêng, tay nắm chặt móc khóa. Cô kéo chăn lên, nghe tiếng sóng ngoài xa. Bên trong, một cơn sóng khác cũng đang dâng. Không phải sóng giận dữ, mà là sóng quyết tâm. Sóng của những người đã mất và những người còn sống.
Có những đêm, không ai cần nói yêu. Người ta chỉ cần chọn đứng về phía nào của sự thật.
Ngoài cửa sổ, thành phố ngủ không yên. Ở một nơi nào đó, những tệp hồ sơ “Rain” khác đang được giấu kỹ hơn, sâu hơn. Ở một nơi nào đó khác, một cuộc gặp giữa cha và con sắp diễn ra – nơi những điều chưa từng nói sẽ trở nên nặng như đá, rơi thẳng xuống đáy biển.
Và trong lòng bàn tay nhỏ bé kia, chiếc móc khóa lạnh dần – nhưng chữ A.N. thì bắt đầu ấm.