Buổi sáng ở Sài Gòn hừng lên bằng một thứ ánh sáng nhạt, mờ ảo như phủ một lớp bụi mỏng. Dụ Thần và An Nhi ngồi trong xe, im lặng suốt cả quãng đường từ sân bay về trụ sở chính. Gió luồn qua khe cửa, thổi lay vài sợi tóc của cô, còn anh thì chỉ nhìn thẳng, khuôn mặt bình lặng đến mức không ai có thể đoán được bên trong đang dậy sóng.
Công ty hôm nay đông hơn thường lệ. Phòng họp tầng 30 được dọn trống, rèm kéo kín. Trịnh Hân đi đi lại lại, kiểm tra từng micro, từng chỗ ngồi, vẻ mặt căng thẳng chưa từng thấy.
“Ông Trần Chấn Vỹ vừa báo sẽ đến sớm,” chị nói khẽ. “Tổng giám đốc, anh có chắc muốn gặp riêng không? Tôi có thể ở lại—”
“Không cần.” – Dụ Thần cắt ngang, giọng anh bình tĩnh đến lạnh. “Tôi cần nói chuyện với ông ấy – không cần khán giả.”
Ánh mắt anh khẽ lia qua An Nhi. “Cô ở lại văn phòng, không được tới gần phòng họp.”
“Em chỉ muốn—”
“Không, An Nhi.” – Giọng anh mềm hơn nhưng không kém dứt khoát. “Đây là chuyện của tôi.”
Cô khẽ cúi đầu. Nhưng trong lòng, một cảm giác bất an đang lan ra như vết dầu loang.
9 giờ sáng.
Tiếng cửa mở, bước chân nặng nề của Trần Chấn Vỹ vang lên. Người đàn ông ấy không cao, nhưng dáng ông vững chãi, khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt lạnh và tinh anh như đã nhìn thấu mọi nước cờ đời.
“Lâu rồi không gặp, Dụ Thần.” – giọng ông khàn, pha chút mỉa mai. “Ta cứ tưởng con quên mất ai là người dựng nên cái đế chế này.”
“Con không quên,” Dụ Thần đáp, giọng đều. “Nhưng con cần biết, cái giá thật sự của đế chế đó là gì.”
“Giá à?” Ông cười. “Giá là máu, mồ hôi, và cả những quyết định mà người yếu lòng không bao giờ dám làm.”
Anh ném tập hồ sơ lên bàn – “IV-NT/08-Rain”.
“Cái này thì sao, cha? Một quyết định ‘cần thiết’ nữa à?”
Trần Chấn Vỹ lật qua vài tờ, không hề đổi sắc mặt.
“Con đang đào bới quá khứ của người chết. Để làm gì?”
“Để người sống biết mình đang giẫm lên cái gì.”
“Con nghĩ cái chết của một người phụ nữ nghèo sẽ thay đổi được thứ gì sao?” – Ông đặt hồ sơ xuống, ánh mắt đanh lại. “Nếu không có vụ dàn xếp ấy, LogiTrans đã sụp, cổ phiếu rớt, hàng trăm công nhân mất việc. Ta không hối hận.”
“Còn con thì có.” – Dụ Thần nói khẽ, nhưng giọng như thép. “Bởi đêm đó, người con kéo khỏi dòng nước chính là con gái của người phụ nữ ấy.”
Lần đầu tiên, Trần Chấn Vỹ khựng lại. Trong một thoáng, ánh nhìn sắc bén kia mềm đi.
“Con nói sao?”
“Lâm An Nhi – trợ lý của con. Cô ấy là nạn nhân trong vụ tai nạn mà cha đã che giấu.”
Một khoảng im nặng kéo dài, đặc quánh như khói thuốc.
Rồi ông bật cười – tiếng cười khàn, ngắn, và đau hơn cả khóc.
“Hóa ra đời vẫn thích trêu ngươi người ta. Con đang yêu cô ta phải không?”
Dụ Thần không đáp. Nhưng ánh mắt anh đã nói tất cả.
“Thật nực cười.” – Trần Chấn Vỹ khẽ lắc đầu. “Con đang để cảm xúc phá hủy những gì ta dựng suốt ba mươi năm. Con không hiểu, trên thương trường, lòng trắc ẩn là con dao tự đâm vào mình.”
“Còn che giấu tội lỗi thì là gì?” – anh hỏi lại, giọng lạnh như sương. “Dao cũng vậy thôi, cha. Chỉ khác ở chỗ, nó đâm vào người khác.”
Ông không đáp. Cái nhìn giữa hai người, một người cha và một người con, giống như hai mũi giáo chạm nhau. Một bên lạnh, một bên lặng – nhưng đều đau.
Cuối cùng, Trần Chấn Vỹ nói chậm:
“Ta không xin lỗi. Nhưng nếu con muốn bồi thường, cứ làm. Còn nếu con định công khai hồ sơ này, thì hãy nhớ: con không chỉ hủy hoại ta – con sẽ tự thiêu luôn chính mình.”
Dụ Thần siết chặt tay. Anh biết ông nói đúng. Tất cả cổ phần, quyền điều hành, danh tiếng – mọi thứ anh có đều gắn chặt với tên Trần Chấn Vỹ. Nếu anh kéo ngã ông, anh cũng sẽ rơi.
“Con biết,” anh nói. “Nhưng ít nhất… sự thật sẽ không bị chôn cùng người chết.”
Trần Chấn Vỹ đứng dậy, chậm rãi, rồi nhìn thẳng vào anh:
“Con có thể là tổng giám đốc, nhưng ta vẫn là người cầm chìa khóa.”
Cánh cửa đóng lại. Tiếng vang vọng trong phòng họp như một nhát chém nặng nề.
An Nhi ngồi ở tầng dưới, lòng nóng như lửa. Từng phút trôi qua dài như hàng giờ. Đến khi Dụ Thần bước ra, cô lập tức đứng dậy.
“Anh… nói chuyện xong rồi à?”
“Rồi.” – Anh đáp, mặt không cảm xúc. “Ông ấy không phủ nhận.”
“Vậy giờ anh định—”
“Công khai.” – Giọng anh ngắn gọn. “Nhưng tôi cần bằng chứng khác. Hồ sơ này chỉ là phần nổi.”
An Nhi gật đầu, siết chặt tay. “Em sẽ giúp.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi. “Giúp tôi – là đi ngược lại cả tập đoàn.”
“Em không sợ. Mẹ em cũng từng dạy: ‘Không ai mất đi khi họ đứng về phía đúng.’”
Anh khẽ mỉm cười – một nụ cười hiếm hoi, mệt mỏi mà ấm.
“Vậy từ nay, chúng ta đi cùng nhau.”
Ba ngày sau.
Tin nội bộ lan nhanh: Dụ Thần ra lệnh mở cuộc kiểm toán độc lập đối với LogiTrans. Cổ đông rúng động. Truyền thông đánh hơi.
Phòng tài chính náo loạn, Trịnh Hân bị điều tra tạm thời vì “sai lệch trong báo cáo truyền thông”.
Một buổi tối, khi An Nhi đang sắp xếp tài liệu ở tầng 28, điện thoại cô nhận được tin nhắn nặc danh:
“Nếu cô muốn biết sự thật, lên tầng hầm B2. Một mình.”
Cô chần chừ vài giây – rồi đi.
Tầng hầm gần như trống. Đèn huỳnh quang nhấp nháy, gió thổi mùi ẩm mốc. Giữa bóng tối, một người đứng đợi – kế toán trưởng chi nhánh miền Trung, người từng cảnh báo cô đừng động vào vụ Rain.
“Anh tìm tôi?”
“Cô nên biết,” ông ta nói, mắt liếc quanh. “Không chỉ LogiTrans. Mã ‘Rain’ còn gắn với hai công ty khác – Rain2 và Rain3. Một ở lĩnh vực bất động sản, một ở vận tải dầu. Tất cả đều dưới tên của… Trịnh Hân.”
An Nhi sững người. “Chị ấy?”
“Phải. Cô ấy không chỉ là thư ký. Cô ta là người đứng tên thay cho Trần Chấn Vỹ trong nhiều giao dịch.”
“Anh có bằng chứng không?”
Ông ta đưa ra một USB nhỏ. “Ở đây. Sao lưu từ hệ thống nội bộ. Nhưng nghe tôi, cô đừng tin ai. Kể cả người cô đang tin nhất.”
“Anh đang nói Dụ Thần?”
Ông ta không trả lời. Chỉ khẽ mỉm cười rồi quay đi, biến mất sau bóng tối.
An Nhi đứng chết lặng. Không thể nào… Dụ Thần biết hết, hay anh cũng chỉ là một con cờ trong tay cha mình?
Cô trở lại phòng làm việc, bật máy tính, cắm USB vào. Một loạt tài liệu hiện lên: “Rain2_RealEstate.pdf”, “Rain3_Transport.xls”. Trong bảng thống kê, dòng cuối cùng khiến cô nghẹt thở:
Người phê duyệt: Trần Dụ Thần.
Cô không tin nổi vào mắt mình. Tên anh – rõ ràng, không sai. Ngày ký – chỉ ba tháng trước.
Điện thoại reo. Là anh.
“Em đang ở đâu?”
“Ở văn phòng.” – Giọng cô run. “Anh… có phải anh biết tất cả những dự án Rain khác không?”
Bên kia im vài giây. Rồi anh nói chậm:
“Em đang xem gì vậy, An Nhi?”
“Trả lời em!”
“Đừng tin vào thứ em nhìn thấy khi người khác đặt nó vào tay em.” – Giọng anh trầm và lạnh, khác hẳn thường ngày. “Rời khỏi công ty ngay. Tôi sẽ giải thích sau.”
“Anh đang che giấu gì nữa?”
“An Nhi, làm ơn—”
Cô ngắt máy.
Trái tim đập hỗn loạn. Cô không biết mình nên tin ai nữa – người cha giấu tội, hay người con đang tiếp bước tội lỗi đó.
Đêm đó, mưa đổ xuống Sài Gòn. An Nhi ôm chiếc USB, ngồi bên cửa sổ, nước mắt hòa với tiếng mưa.
Nếu như đêm mưa tám năm trước là khởi đầu của định mệnh, thì đêm nay, mưa đang viết tiếp một chương khác – nơi tình yêu, thù hận và sự thật trộn lẫn như bóng với gương.
Bên kia thành phố, Dụ Thần đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn ánh đèn phản chiếu trên kính. Trong điện thoại, một tin nhắn mới xuất hiện:
Từ: Trịnh Hân
“Cô ta đã có USB. Anh định làm gì?”
Anh siết chặt điện thoại, mắt nhắm lại.
“Đừng động vào cô ấy. Mọi chuyện… để tôi.”
Ngoài kia, sấm rền, xé toạc màn mưa.
Và trong cơn bão đó, hai người đứng ở hai đầu thành phố – cùng bị bóng tối của quá khứ siết chặt, chỉ khác là… một người đang tìm đường thoát, còn người kia đang chuẩn bị bước vào lửa.
“Khi sự thật và tình yêu đối đầu, không ai thắng. Chỉ có mất – từng chút một.”