bí mật sau cánh cửa tổng tài

Chương 9: Rời đi và cạm bẫy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, mưa thưa hơn nhưng bầu trời vẫn như phủ một lớp chì. Lâm An Nhi ngồi trước màn hình, con trỏ chuột chớp tắt trên văn bản có tiêu đề “Đơn xin nghỉ việc”. Những chữ cái hiện lên rồi xóa đi, như hơi thở lúc gấp lúc chậm.

Kính gửi: Ban Nhân sự Dụ Thần Group…

Lý do: cá nhân.

Cô gõ xong, nhìn thật lâu vào hai chữ “cá nhân”. Chúng bé nhỏ đến đáng thương trước những gì đang xảy ra, nhưng cô không còn sức để giải thích. Cô in văn bản, kẹp cùng thẻ nhân viên vào phong bì, dán kín.

Khi cô bước vào phòng nhân sự, người phụ trách hồ sơ ngẩng lên, ngạc nhiên:

“Cô Lâm? Cô làm chưa đầy một tháng…”

“Xin lỗi chị,” An Nhi nói, giọng đều đều. “Tôi không thể tiếp tục.”

Người kia nhìn phong bì, rồi nhìn An Nhi thêm một lúc như muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ thở dài:

“Quy trình nghỉ cần ba ngày. Cô bàn giao cho thư ký trưởng nhé.”

“Vâng.”

Cô quay ra hành lang. Mùi nước lau sàn hắc lên nhẹ, cái lạnh từ máy điều hòa lùa qua lớp áo mỏng. Ở đầu hành lang, Trịnh Hân đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt vô cảm. Khi thấy An Nhi, chị ta cúp máy, bước lại.

“Cô định bỏ chạy à?” – Trịnh Hân hỏi, khóe môi hơi cong như cười, mà không phải.

“Không. Tôi chỉ… không còn phù hợp.”

“Phù hợp hay không không do cô quyết định.” Chị nhấc phong bì khỏi tay An Nhi, mở ra xem, rồi gật gù: “Cá nhân. Tốt. Cô biết giữ mồm miệng.”

An Nhi nhìn thẳng: “Chị đứng tên Rain2, Rain3. Tôi đã thấy.”

Ánh mắt Trịnh Hân khựng một giây, rồi trở lại thường. “Cô thấy rất nhiều đấy. Cẩn thận kẻo lạc đường.”

“Con đường nào?”

“Con đường của người sống sót.” – Trịnh Hân nghiêng đầu, giọng dịu lại – thứ dịu dàng lạnh và trơn như bờ kính. – “Ở công ty lớn, người ta không dùng dao. Người ta dùng thủ tục. Cô nên yên ổn rời đi, đừng để thủ tục kéo cô xuống.”

An Nhi không đáp. Cô lách qua, bước nhanh vào thang máy. Cánh cửa khép lại, phản chiếu gương mặt cô nhợt nhạt, nhưng trong đáy mắt, có một vệt sáng mảnh như sợi chỉ.

Căn hộ nhỏ ở trung tâm im ắng. An Nhi khóa cửa, kéo rèm, đặt USB lên bàn. Cô tháo móc khóa A.N. mà Dụ Thần vừa trả, dùng móng tay nhấc lớp kim loại ở mép – một khoảng rỗng hiện ra, vừa đủ đặt một thẻ nhớ microSD. Cô sao chép toàn bộ dữ liệu từ USB sang thẻ nhớ, rồi đẩy móc khóa lại, khớp “tách” một tiếng.

Cô giấu USB thật ở ngăn bột giặt, thả thẻ nhớ vào đáy ly cắm bút. Đơn giản, lẫn lộn, không ai ngờ.

Chuông điện thoại reo. Bệnh viện.

“Chào cô Lâm,” y tá nói, giọng khẩn: “Bố cô có dấu hiệu khó thở, bác sĩ đề nghị người nhà đến ngay.”

Hơi lạnh chạy dọc sống lưng. “Tôi đến liền!”

Cô vơ vội áo khoác, móc khóa, một túi giấy tờ. Lúc kéo cửa, cô chợt dừng – bản năng thì thầm rằng có điều gì đó không ổn. Nhưng bố cô… Cô khóa cửa, lao xuống thang.

Bệnh viện ngập mùi thuốc sát trùng. An Nhi chạy đến khoa, thì cô y tá ban nãy ngẩng lên, bối rối:

“Ơ, xin lỗi cô, hồ sơ ghi ‘theo dõi thường’, không có chỉ định gấp…”

“Vậy cuộc gọi—”

Y tá nhìn nhau, lắc đầu: “Không ai gọi.”

Một khoảng rỗng khó hiểu mở ra trong ngực. Điện thoại rung: Số lạ.

“Cô Lâm, cô để quên túi trong taxi.”

“Tôi… tôi không đi taxi.”

“Biên nhận ghi địa chỉ cô. Ra cổng 3 nhận giúp, tôi vội.”

Cô ngẩng lên, thấy ngoài cổng 3, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang vẫy. Cô bước nhanh tới, siết chặt túi.

“Anh gọi tôi?”

Người đàn ông giơ túi da đen: “Của cô?”

“Không phải.”

“Ồ, vậy xin lỗi—” Gã quay đi. Cùng lúc đó, một chiếc xe máy ập đến từ bên hông, phanh “két” ngay cạnh. Bánh xe sượt qua mũi chân cô. Bản năng khiến cô giật lùi. Cánh tay người đội mũ lưỡi trai vung lên.

Nhưng bàn tay ấy chụp vào khoảng không.

An Nhi đã cúi gập, xoay người, để cánh tay lướt qua đầu, đồng thời đẩy mạnh vào ngực gã. Gã chao đảo, lộ ra cặp mắt lạnh vô cảm. Chiếc xe máy bẻ vòng, người sau lưng vươn tay chụp túi cô.

Một chiếc sedan đen phanh nghiến ngay trước cổng. Cửa bật mở. tài xế của Dụ Thần – người đàn ông cao, vai rộng – lao xuống, kéo An Nhi vào trong xe trong một động tác gọn lỏn.

“Cúi thấp!” – anh quát.

Hai chiếc xe máy vọt theo. Sedan bắn ra đường, lách qua dòng xe. An Nhi ôm chặt lấy lưng ghế, mồ hôi lạnh đổ ròng.

“Chuyện gì vậy?” cô thở dốc.

“Tổng giám đốc bảo tôi theo cô từ sáng.” – người tài xế nói, mắt không rời gương chiếu hậu. – “Có người muốn lấy thứ cô đang giữ.”

“USB?” – Cô thót tim. – “Có… có người biết tôi có nó?”

“Ở công ty không có bí mật lâu.”

Họ quẹo vào một hẻm nhỏ, vòng ra đại lộ. Chiếc xe máy bám riết. Tài xế liếc trái, rồi bất ngờ đạp phanh. Xe trượt, quay nửa vòng, chắn ngang. Hai xe máy không kịp né, một chiếc lạng, đổ, chiếc còn lại đâm vào đuôi sedan, lảo đảo. Tài xế bật cửa, lao ra, kéo người điều khiển khỏi yên, bẻ quặt tay. Gã kia vùng vẫy, rít: “Đồ khốn—”

“Đủ rồi.” – giọng trầm vang phía sau. Dụ Thần bước xuống từ chiếc SUV vừa ghé sát, gương mặt tối sầm. Anh nhìn nhanh qua An Nhi – ánh mắt quét khắp người cô, như kiểm tra từng vết xước – rồi hướng về tên còn lại. – “Ai sai các người?”

Gã nheo mắt, nhổ xuống đường.

Tài xế tăng lực, bẻ sâu tay gã. Tiếng răng nghiến ken két. Gã hộc lên: “Tầng… tầng hầm B2… một bà… bà Trịnh… bảo… lấy ‘chìa khóa’…”

Dụ Thần liếc An Nhi. Cô nắm chặt móc khóa trong túi áo, cảm nhận lạnh kim loại ở lòng tay.

“Gọi công an.” – anh nói khẽ.

Gã vùng vẫy mạnh hơn, nhìn lửa lạnh trong mắt Dụ Thần và hiểu ra – đây không phải lời đe dọa. Gã bật ngửa cổ, cười khùng khục: “Tụi mày tưởng… giữ được một ngày à?”

Tiếng còi xe bảo vệ bệnh viện hú lên. Đám đông tụ lại. Dụ Thần ra hiệu, tài xế nhét gã vào ghế sau SUV. “Còn chiếc kia?” – anh hỏi.

“Chạy rồi.” – tài xế đáp.

Dụ Thần mở cửa cho An Nhi. “Lên xe.”

“Còn bố tôi—”

“Anh đã cho người đến phòng bệnh rồi.” – anh nói, mắt vẫn quét vòng. – “Đi thôi.”

Căn phòng ở tầng cao trụ sở chính. Rèm kéo nửa. Mưa chéo qua lớp kính. An Nhi ngồi đối diện Dụ Thần, trên bàn là ly nước, chưa uống.

“Em nộp đơn nghỉ.” – anh nói trước, giọng phẳng nhưng hơi khàn.

“Phải.” – Cô giữ thẳng lưng. – “Em không muốn trở thành mồi nhử hay con cờ trong trận đánh của anh và cha anh.”

“Em không phải con cờ.” – Ánh mắt anh sẫm đi. – “Nếu xem em là con cờ, tôi đã để em bị lấy mất USB rồi.”

“Anh biết USB?”

“Anh đã đoán.” – Anh tựa lưng, đan tay. – “Ngay khi ‘kế toán trưởng miền Trung’ xuất hiện. Ông ta là người của Lý Cảnh. Họ muốn đặt vào tay em một thứ đủ để em nghi tôi, và đủ để kéo em vào bẫy lấy cắp.”

An Nhi nhớ USB có tên anh ở phần phê duyệt. “Những ký duyệt ba tháng trước…”

“Là mồi.” – Anh nhìn thẳng, không chớp. – “Tôi ký vào các bản sao mirror của hệ thống thử nghiệm mà IT dựng – với DKIM, dấu thời gian, IP – để theo dõi đường đi và người chạm vào. Nếu một ngày những ‘phê duyệt’ giả ấy rơi vào tay bên ngoài, tôi biết ai đã mở cửa.”

Cô ngồi lặng, câu nói đầu hôm trước của anh vang lại: “Đừng tin vào thứ em nhìn thấy khi người khác đặt nó vào tay em.”

“Anh đáng lẽ phải nói với em ngay từ đầu.”

“Đúng.” – Lần này giọng anh nhỏ hơn. – “Nhưng tôi sợ. Nói trước khi có đủ lớp bảo vệ là kéo em vào lửa. Tôi chọn để lửa táp vào tôi trước.”

Cô cười mệt: “Lửa đuổi theo em rồi.”

Anh đưa tay, dừng ở mép bàn, như muốn chạm mà không dám: “Cho tôi cơ hội sửa.”

Im lặng. Mưa trên kính vẽ những vệt dài mảnh. Cuối cùng, An Nhi gật đầu – một cái gật mỏng như sợi tóc: “Được. Nhưng chúng ta làm theo cách của em.”

“Nghe đây.”

“Em sẽ rời công ty – đúng quy trình, đúng giấy tờ – để không ai có cớ bắt giữ hay gây áp lực. Em giữ im lặng, không gặp báo chí, không đăng mạng. Đồng thời, sao lưu dữ liệu Rain2, Rain3 vào ba bản: một bản tôi giữ, một bản gửi kiểm toán độc lập mà anh đã mời, và một bản niêm phong gửi luật sư bên ngoài bằng đường bưu chính. Nếu có chuyện, phong bì mở công khai.”

Ánh mắt anh sáng lên thoáng qua. “Tốt.”

“Nhưng anh phải làm một việc.” – Cô nhìn sâu vào mắt anh. – “Tách Trịnh Hân khỏi hệ thống truy cập ngay. Giờ. Nếu chị ta là vỏ bọc cho Rain, chúng ta không còn thời gian.”

“Anh đang chuẩn bị.” – Dụ Thần bấm số, ra lệnh ngắn gọn. “Tạm khóa toàn bộ token của thư ký trưởng, audit realtime các truy cập liên quan đến cụm ‘IV-NT’ và ‘Rain’.”

“Còn Lý Cảnh?”

“Anh sẽ nói chuyện theo cách của anh.”

Câu trả lời khiến sống lưng cô lạnh. “Đừng phạm luật.”

Anh khẽ mỉm cười: “Anh phạm luật từ bao giờ?”

“Đêm tám năm trước, anh chạy.” – Cô nói thẳng, không né.

Nụ cười tắt. Anh gật, như nhận một nhát dao: “Từ hôm nay, anh không chạy nữa.”

Tin tức rò rỉ nhanh hơn dự đoán. Buổi chiều, một fanpage tài chính nặc danh đăng tin “Dụ Thần Group điều tra nội bộ – nghi vấn quỹ đen Rain”. Bình luận nổ như pháo. Điện thoại phòng PR rung đến vỡ.

Trên hành lang, các nhóm người thì thầm. Trịnh Hân đi thẳng, cao gót gõ đều, nhưng khi đến cửa phòng tổng giám đốc, thẻ của chị ta “tít” một tiếng đỏ – bị vô hiệu hóa. Chị sững người nửa giây, rồi bật cười – tiếng cười ngắn, sắc:

“Chơi nhanh lắm, Dụ Thần.”

Cửa bên trong mở. Dụ Thần đứng đó, mặt không biểu cảm:

“Chúng ta cần nói chuyện, cô Trịnh.”

“Luật sư của tôi cũng muốn thế.” – Chị ta nhún vai. – “Tôi hy vọng anh đã chuẩn bị đầy đủ lý do sa thải một người làm mười năm.”

“Chúng ta không nói chuyện sa thải.” – Anh lùi vào, nhường lối. – “Chúng ta nói chuyện lời khai.”

Đằng sau anh, hai người thuộc đội kiểm toán độc lập ngồi chờ, trước mặt là laptop, máy ghi âm, và một xấp giấy.

Ánh mắt Trịnh Hân chớp nhẹ. Chị bước vào, cánh cửa khép lại.

An Nhi đứng xa, nhìn camera hành lang. Cô không nghe thấy gì, nhưng thấy Dụ Thần hầu như không động – chỉ đôi khi cúi bút ghi. Trịnh Hân nói nhiều, tay vẽ những vòng nhỏ trên không, đôi lúc bật cười, đôi lúc im như tượng.

Mười tám phút. Cửa mở. Trịnh Hân đi ra, mắt tối như mặt kính không phản chiếu. Chị lướt qua An Nhi, nghiêng đầu:

“Cô thắng một hiệp. Đừng nhầm đó là trận.”

“Chị có thể nói với luật sư câu đó.” – An Nhi đáp.

“Luật sư không cứu được em khỏi gia đình này.” – Trịnh Hân chỉ lên tầng trên – nơi phòng Chủ tịch HĐQT. – “Cô quên mất ai ngồi ở đó rồi.”

Cánh cửa thang máy nuốt chị ta. Gót giày xa dần.

Một tin nhắn bật trên màn hình An Nhi:

Từ: số lạ

Hai tiếng nữa, sàn báo sẽ nhận được file Rain từ một ‘nguồn thân cận’. Cô nghĩ ai là ‘nguồn’ đó?

Điện trong người cô tắt phụt một nhịp. Cô lao vào phòng tổng giám đốc. “Ai nữa có bản dữ liệu?”

“Không ai.” – Dụ Thần đáp. “Bản đầy đủ chỉ có ở đây.” Anh gõ nhanh, mở bảng log. “Chết tiệt.”

Màn hình hiện lên: một phiên đăng nhập từ IP nội bộ phòng kiểm toán đang đẩy file lên một máy chủ ngoài.

“Chặn!” – An Nhi nói.

“Tôi đang cắt.” – Chuyên viên IT bên cạnh bấm liền ba lệnh. – “Gói tin dừng ở 73%.”

“Mất bao nhiêu?”

“Đủ để kể câu chuyện lệch.”

Dụ Thần siết quai hàm. “Ai trong phòng kiểm toán có quyền?”

“Ba người. Trong đó có Phạm Dũng – người được… Chủ tịch giới thiệu.”

Không khí trong phòng chùng xuống. An Nhi nhìn thấy ở anh một khoảnh khắc mỏi rã – mỏi đến mức muốn ngồi xuống nền nhà. Nhưng anh không ngồi. Anh nhấc máy:

“Bảo vệ, khóa toàn bộ lối ra. Phòng họp 4, bắt giữ hành chính Phạm Dũng theo quy trình nội bộ, bàn giao cơ quan chức năng vì xâm nhập trái phép hệ thống.”

Anh cúp máy, thở ra: “Họ sẽ cố dựng chuyện anh dùng quỹ Rain để che đậy, rồi đổ cho một ‘trợ lý’ nông nổi là nguồn phát tán.”

“Em.” – An Nhi hiểu.

“Phải. Em.” – Anh nhìn cô, mắt trầm đến đau. – “Vì em có lý do ‘cá nhân’, có động cơ ‘trả thù’, lại vừa nộp đơn nghỉ.”

“Vậy thì chúng ta đi trước họ một bước.” – Cô nói nhanh. – “Tối nay, em làm việc với cơ quan điều tra với tư cách người cung cấp dữ liệu. Không phải phát tán, mà là nộp bằng chứng. Đi chính ngạch, để bất kỳ bài báo nào đăng lệch đều bị coi là cản trở điều tra.”

“Nguy hiểm.” – Anh lắc đầu. – “Em sẽ thành mục tiêu.”

“Em vốn đã là mục tiêu.”

Ánh mắt họ giao nhau. Lần đầu tiên trong mấy ngày, trong mắt An Nhi không còn run rẩy – chỉ có quyết tâm lặng như đá. Dụ Thần gật đầu một cái, thẳng, dứt.

“Anh đi cùng.”

“Không. Anh ở lại đây.” – Cô mỉm cười rất nhẹ. – “Đây là trận của anh.”

“Em là gì trong trận này?”

Cô chần chừ một thoáng, rồi đáp: “Là người nhặt từng mảnh vỡ – để nó không cứa vào ai nữa.”

Buổi tối, mưa dứt. Thành phố ướt át trượt dưới ánh đèn natri. An Nhi ngồi sau taxi, tay nắm chặt móc khóa. Tài xế quẹo vào con đường dẫn tới Cục Cảnh sát kinh tế.

Đèn đỏ. Chiếc xe chậm lại. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải nhỏ áp sát bên hông, kính đen, biển số dán bẩn. Taxi phanh gấp.

“Chuyện gì—” tài xế quay đầu. Một bóng người từ xe tải lao xuống, cầm vật gì sáng loáng.

An Nhi kịp thấy lưỡi dao.

Cô đạp mạnh cửa phía kia, lăn ra đường, ngã sượt vai. Người đàn ông đuổi theo, vung dao. Cô lùi, bàn tay siết móc khóa đến bật máu.

Một tiếng “rắc!” vang từ xa – như tiếng dây thun bung. Chiếc xe tải chao mạnh, bánh sau sụp vào một cái bẫy chữ U bằng sắt đã được cài sẵn giữa rãnh thoát nước. Người cầm dao ngoái lại một giây – quá đủ.

Một bóng người từ bóng đèn đường bứt ra, đánh gọn vào cổ tay gã. Dao rơi. Gã vùng, cú đá móc hất gã vào thành xe tải.

“Đứng yên.” – giọng trầm nén sát khí. Tài xế của Dụ Thần.

Từ xe bên kia, hai người nữa lao ra siết chặt kẻ tấn công. Tài xế kéo An Nhi dậy: “Xin lỗi. Tổng giám đốc đoán bọn chúng sẽ đổi kế hoạch. Chúng tôi đã đặt bẫy.”

An Nhi thở hổn hển, môi nhợt. “Anh ấy đâu?”

“Ở trụ sở. Giữ cửa.”

Cô gật, nuốt khan, lên xe khác. Khi xe rời đi, cô nhìn lại qua kính: dưới đèn vàng, cái bẫy chữ U lóe một vệt sáng thô ráp, xấu xí – nhưng đôi khi, thứ xấu xí lại cứu người.

Phòng tiếp dân đêm vắng. An Nhi đặt móc khóa lên bàn, lấy thẻ nhớ ra. Cô giao kèm một phong bì niêm: bản mô tả sự kiện, mốc thời gian, tên các thực thể liên quan. Cán bộ trực ban nhìn cô, giọng bớt cứng:

“Cô chắc chứ? Hậu quả pháp lý không nhỏ.”

“Em… tôi chắc.” – Cô sửa lại, ngẩng đầu. – “Tôi không có gì để bán, chỉ có sự thật để nộp.”

Biên bản bắt đầu. Những con chữ được ghi, đóng dấu, kẹp chỉ. Khi dấu đỏ in xuống giấy, An Nhi cảm giác như một cơn sốt rút khỏi người.

Điện thoại rung: Dụ Thần.

Em ổn không?

Ổn. Hồ sơ đã nộp. Anh giữ chắc chỗ anh.

Anh sẽ giữ. Và anh nợ em một lời hứa: ngày công bố, anh đứng cạnh em.

Không cần đứng cạnh. Chỉ cần đứng về phía đúng.

Ở đầu dây kia, có tiếng cười thở ra – nhẹ, rất nhẹ: “Được.”

Đêm khuya, An Nhi trở về căn hộ. Cửa nhà hơi khép. Cô đứng lặng, cảm giác lông tơ sau gáy dựng lên. Cô lấy điện thoại, bật đèn pin, rồi đẩy cửa bằng chân.

Trong nhà tối, im. Cô lần công tắc – và khựng lại: ngăn bột giặt mở toang. Chỗ cô giấu USB – trống rỗng.

Cô lao tới bàn, lật ly bút: thẻ nhớ thứ hai vẫn còn – bản sao phòng hờ. Cô thở hắt, lưng mướt mồ hôi.

Điện thoại reo: Số của Lý Cảnh (không lưu, nhưng cô nhận ra).

“Cô nhanh tay đấy.” – giọng ông ta khàn, lẫn tiếng bật lửa. – “Tôi chỉ muốn nhắc: trận này chưa ai thắng. Cô đang đứng giữa hai họng súng. Một là báo chí, một là gia tộc.”

“Còn ông là gì?” – An Nhi hỏi, giọng bình tĩnh đến lạ.

“Tôi là gió.” – Ông ta cười. – “Và gió luôn biết lối chui qua khe cửa.”

Cuộc gọi tắt. Cửa sổ khép chưa chặt. Gió đẩy rèm lật phật. An Nhi bước tới, khóa chốt. Trong phản chiếu kính, khuôn mặt cô mảnh dẻ, nhưng ánh mắt không còn trong như trước – nó có vệt sẫm của người từng đi qua nhiều đêm mưa. Cô móc lại A.N. vào chùm khóa, nắm chặt một lúc.

Cô biết ngày mai sẽ còn giông. Cô biết nguy hiểm chưa dừng. Cô biết phía trên, Trần Chấn Vỹ sẽ không ngồi yên. Và cô cũng biết, ở một phòng nào đó trong tòa nhà kính kia, Trần Dụ Thần đang đẩy một cánh cửa mà trước đây anh từng sợ chạm vào.

Cô tắt đèn. Trong bóng tối, tim cô đập chậm, chắc.

Không ai mất đi khi họ đứng về phía đúng. – câu của mẹ trở lại, dịu như bàn tay lau khô tóc sau mưa.

Ngoài kia, thành phố nghe như một con thú lớn đang thở. Và ở giữa lồng ngực nó, hai người – một người con, một người con gái của người đã khuất – đang đặt viên đá đầu tiên cho con đường sẽ làm chảy máu rất nhiều kẻ khác, và có thể chảy máu chính họ.

Nhưng nếu phải mất ngủ, họ sẽ mất ngủ. Nếu phải đứng một mình, họ sẽ đứng một mình.

Bởi vì đến cuối cùng, khi gương vỡ, chỉ có sự thật biết cách phản chiếu ánh sáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×