BÍ MẬT SAU GHẾ CUỐI

Chương 4: GỌI TÊN MỘT MÙA HOA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết học Văn sáng thứ Năm là khoảng thời gian ngáp dài nhất tuần đối với hầu hết học sinh lớp 11-C, trừ những kẻ lạ như Airi.

Cô chăm chú nghe giảng, tay ghi lia lịa, thỉnh thoảng lại… nghiêng đầu nhíu mày kiểu “chà, thơ này sâu nha”. Trong khi đó, Yuuichi gục xuống bàn, nhìn ra cửa sổ, nơi gió lướt qua cây anh đào đang bắt đầu kết nụ.

"Anh đào sắp nở." – Airi nói nhỏ, đột ngột, như đọc được suy nghĩ của cậu.

"Ừ." – Yuuichi đáp, không quay sang.

"Nhớ lần đầu mình thấy hoa anh đào không?"

Cậu khựng lại.

"...Không chắc."

Airi mỉm cười. Cô đặt tay lên bàn, rút ra một tờ giấy gấp làm quạt, vẽ nguệch ngoạc hình hai đứa trẻ đứng dưới tán cây.

"Năm 2017, mình gặp cậu lần đầu ở Kamakura. Cậu được mẹ gửi về ở nhà bác – hàng xóm nhà mình. Cậu là đứa con trai im im, nhìn ai cũng như... người ngoài hành tinh."

Yuuichi khẽ nhíu mày.

"Mình lúc đó thì khác. Hay nói, hay cười, và cực kỳ phiền. Mình nhớ đã đập cậu bằng hộp sữa vì cậu dám nói mình không biết gấp hạc giấy."

Cậu bật cười. "Không nhớ vụ đó thật."

"Thế thì để mình nhớ giùm cho."

Cô chống cằm, ánh mắt hơi mơ màng.

"Hôm đó, mình dẫn cậu đi đến ngọn đồi sau đền. Có một cây anh đào đơn độc, chưa nở. Cậu hỏi sao nó chưa nở như những cây khác. Mình nói, có thể nó đang đợi ai đó."

Yuuichi nhìn sang.

Airi tiếp: "Cậu nói, nếu nó đợi, thì phải có người tới. Nên cậu hứa, đến ngày nó nở, cậu sẽ quay lại."

“Và mình nói…” – cô ngập ngừng – “Nếu cậu quên, mình sẽ tìm cậu. Nhớ không?”

Yuuichi im lặng. Một đoạn hình ảnh chớp qua đầu. Anh đào chưa nở. Cô bé tóc nâu giơ tay che nắng. Và bàn tay nhỏ nắm lấy tay cậu.

"...Chút chút."

Airi cười khẽ. "Đủ rồi. Mình sẽ nhắc thêm từ từ."

Giờ nghỉ trưa hôm đó, cả hai ngồi ăn bên hành lang tầng hai, nhìn sân trường phía dưới – nơi học sinh các lớp khác đang đá cầu, la hét, và hất tung cơm hộp.

“Cậu định kể lại hết à?” – Yuuichi hỏi.

“Ừ. Nhưng không ép cậu tin đâu.”

“Vậy kể chi?”

“Vì mình không muốn cậu quên nữa.”

Gió thổi qua, mát. Lá cây rì rào như nhạc nền.

“Cậu có bao giờ nghĩ… tụi mình gặp lại vì duyên số không?” – cô hỏi.

Yuuichi nhìn cô, rồi nhìn bầu trời.

“Nghĩ rồi.”

“Vậy bây giờ mình là gì với cậu?”

Yuuichi cắn nốt miếng trứng cuộn. Nhai chậm rãi.

“…Là người gói cơm hộp hơi mặn nhưng kể chuyện rất thật.”

Airi phì cười. “Lần sau mình sẽ cho thêm đường vào lời kể.”

Cả hai ngồi yên một lúc. Yuuichi không nói, nhưng trong lòng, những ký ức như mảnh ghép đang bắt đầu ăn khớp. Không rõ, nhưng đủ để biết rằng… cô không bịa.

Và rằng: Cậu không hề cô đơn trong quá khứ. Chỉ là, cậu quên mất người đã đứng cùng mình.

Buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa. Tan học, Yuuichi đứng dưới mái hiên, định đợi tạnh rồi về. Bất ngờ, Airi chìa cho cậu một chiếc dù gấp.

“Dù của cậu đây.”

“…Tôi không mang.”

“Thì đây là dù mình cho cậu mượn. Nhưng mai nhớ trả.”

Cậu mở dù. Màu tím nhạt. Viền bên dưới có vẽ… những cánh hoa anh đào bằng bút vẽ vải.

“Dễ thương quá vậy.” – Yuuichi nhíu mày.

“Cậu nói câu đó là lịch sử đó nha!” – Airi ngạc nhiên – “Nhớ ghi lại khoảnh khắc Yuuichi dùng từ ‘dễ thương’!”

Cậu nhìn mưa. Mỉm cười. Nụ cười lần này không phải vì hài hước – mà vì cậu… thấy ấm lòng.


Tối hôm đó, Yuuichi ngồi bên bàn học, cầm chiếc dù tím đã khô, đặt lên bàn. Cậu mở sổ tay, lật lại vài trang.

Dòng chữ cũ, phai mực, viết năm 2017:

“Mình không muốn quên A nữa. Nhưng nếu lỡ quên… xin lỗi.”

Cậu đóng sổ lại.

Không còn muốn xin lỗi. Mà là muốn nhớ lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!