BÍ MẬT SAU GHẾ CUỐI

Chương 6: ĐẾM HOA RƠI, ĐOÁ THỨ MẤY LÀ CẬU?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Bảy, Airi gửi cho Yuuichi một tin nhắn:

“5 giờ. Ngọn đồi phía sau đền Yasaka. Mang theo áo khoác. Và... đừng hỏi tại sao.”

Yuuichi nhìn tin nhắn với vẻ bán tín bán nghi. Dù đã quen với việc Airi luôn có những kế hoạch lạ lùng, nhưng lần này, tim cậu đập nhanh hơn thường lệ. Có lẽ vì cái địa điểm ấy – đồi phía sau đền Yasaka – chính là nơi cô từng nói cậu đã hứa sẽ quay lại khi anh đào nở.

Lúc cậu tới, trời chưa tắt nắng. Đồi vẫn vắng như thường lệ, con đường đất nhỏ dẫn lên rìa đền phủ đầy hoa rơi. Và ở đó, dưới gốc anh đào đang nở rộ… là Airi.

Cô đứng quay lưng về phía cậu, tóc xõa nhẹ, tay cầm một chiếc hộp gỗ quen thuộc – hộp nhạc cũ, mà lần trước cô chỉ đưa cho cậu nghe thoáng qua.

Cô nghe tiếng bước chân, quay lại.

“Đúng giờ ghê. Mình tính cậu sẽ đến muộn để hành mình cơ.”

Yuuichi đến gần. “Cậu gọi tôi ra đây… để nghe nhạc?”

Airi bật hộp nhạc. Âm thanh vang lên – tiếng giai điệu quen thuộc ấy, du dương giữa tiếng gió và tiếng hoa rơi.

“Không. Gọi cậu ra… để mình kể đoạn kết.”

“Đoạn kết?”

“Của mùa hè năm đó.”

Cô ngồi xuống thảm cỏ, chỉ chỗ bên cạnh. Yuuichi im lặng ngồi theo. Cả hai không nói gì một lúc, chỉ nhìn hoa rơi từng cánh, như đếm nhịp thời gian đã lỡ.

“Ngày cuối cùng ở Kamakura, cậu có nói với mình…”

Giọng Airi chậm lại, như thì thầm.

“…Nếu khi lớn lên tụi mình còn nhớ nhau, thì tụi mình sẽ gặp lại, đúng nơi này, đúng ngày anh đào nở.”

Yuuichi khựng lại. Trong đầu cậu, âm thanh hộp nhạc dường như chậm lại. Rồi, từ đâu đó, hình ảnh cậu bé năm ấy hiện về – ngồi chính chỗ này, cạnh một cô bé cột tóc lệch. Họ đang viết gì đó lên cánh hoa, rồi thả lên trời. Cậu bé ấy… là cậu.

Và cô bé ấy…

Là Airi.

“Cậu viết gì lên cánh hoa đó?” – Yuuichi hỏi, giọng hơi khàn.

Airi quay sang. Cô rút từ túi ra một mảnh giấy đã úa vàng – được ép trong túi nhựa nhỏ như vật kỷ niệm. Trên đó là một cánh hoa anh đào khô, và nét chữ non nớt:

“Yuuichi, nếu quên, hãy để hoa nhớ giúp cậu.”

Cậu đưa tay ra, chạm vào mảnh giấy. Ký ức trong đầu như được dội nước. Lần đầu tiên, rõ ràng như phim quay chậm – cậu nhớ mình đã nói câu đó.

Cậu nhớ Airi đã gật đầu, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cười.

Cậu nhớ cả ánh hoàng hôn rơi sau lưng họ, và tiếng tàu chạy xa xa.

Mọi thứ, từng chút một, trở về.

“...Xin lỗi.” – Yuuichi thì thầm.

“Vì gì?” – Airi nhìn cậu.

“Vì đã quên cậu. Vì đã để cậu giữ lời hứa một mình.”

Airi lắc đầu.

“Không sao. Mình không cần cậu nhớ tất cả. Chỉ cần hôm nay cậu ngồi đây, bên mình, là đủ rồi.”

Cả hai ngồi im.

Gió thổi qua. Một cánh hoa rơi, đậu lên vai Airi. Cô không phủi đi. Cô chỉ nói, nhẹ như gió lướt cành:

“Cậu biết không, người Nhật tin rằng nếu một cánh hoa anh đào rơi đúng vào tim mình, thì đó là lời nhắn từ quá khứ.”

Yuuichi mỉm cười.

“Vậy chắc là... lời nhắn nói: ‘Cảm ơn vì đã quay lại.’”

Airi ngạc nhiên, rồi cười – nụ cười ấm áp nhất Yuuichi từng thấy.

“Cậu biết không… đoá hoa thứ mấy rơi xuống hôm nay?”

“Không đếm.”

“Thế thì mình sẽ đếm giúp. Một, hai… ba trăm lẻ tám…”

Cô bắt đầu đếm nhỏ như hát ru, và Yuuichi thì không còn quan tâm số mấy. Cậu chỉ nhìn mái tóc cô khẽ bay trong gió, và tự hỏi… nếu hoa biết nói, liệu nó sẽ kể gì về những lời hứa bị lãng quên?

Còn cậu – giờ đây đã bắt đầu muốn nhớ hết tất cả.

Không phải vì hối tiếc.

Mà vì… trái tim mình vẫn còn hạn, và người bên cạnh chính là người giữ chìa khóa mở lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!