BÍ MẬT SAU GHẾ CUỐI

Chương 7: NGƯỜI ĐỨNG TRONG MƯA & TIN NHẮN CHƯA GỬI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kamakura bước vào mùa xuân chính thức bằng những cơn mưa bất chợt – không phải mưa lớn, cũng chẳng dai dẳng, mà là kiểu mưa phùn nhẹ, rơi đều như bụi, thấm vào áo, vào tóc, vào cả những tâm tư chưa kịp giặt giũ.

Chiều hôm ấy, tiết cuối kết thúc bằng bài kiểm tra Hóa khiến cả lớp rên rỉ. Nhưng với Airi, tâm trí cô không đặt vào điểm số, mà là một dòng tin nhắn được viết từ rất lâu, nằm im trong phần "Nháp" của điện thoại – chưa bao giờ được gửi.

Airi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy trong suốt giờ nghỉ trưa. Trái tim đập nhẹ, rồi dồn dập như tiếng trống lễ hội mùa hè. Tin nhắn đơn giản, không dài, không có biểu tượng mặt cười hay trái tim. Chỉ là những chữ thẳng thắn:

"Nếu cậu không nhớ, mình sẽ kể. Nhưng nếu cậu nhớ, liệu cậu có thích mình một lần nữa không?"

Cô viết dòng đó một năm trước – vào đúng ngày cô quyết định chuyển trường về đây, khi nghe tin có một nam sinh tên Yuuichi sống gần khu nhà cũ của mình. Cô không chắc đó là cậu – cậu bé năm nào đã tặng cô con hạc gỗ và lời hứa ngày hoa nở – nhưng cô vẫn viết, vẫn giữ, vẫn không gửi.

Vì sợ.

Sợ rằng nếu gửi, và sai người, thì cả ký ức sẽ sụp đổ.

Sợ rằng nếu đúng người, và cậu ấy không còn là cậu nữa… thì còn đau hơn.

Chuông tan học vang lên kéo Airi ra khỏi suy nghĩ. Cô đứng dậy, gấp điện thoại lại, quay sang nhìn bàn bên cạnh – chỗ Yuuichi thường ngồi.

Trống.

Cậu đã đi từ lúc nào.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi – lất phất và lạnh.

Cô khoác áo, cầm dù, bước nhanh ra cổng trường, tim đập lỡ nhịp, chẳng rõ vì mưa hay vì điều gì đang chờ đợi ngoài kia.


Yuuichi đứng dưới mái hiên của nhà xe đạp, một tay đút túi, một tay cầm dù gấp chưa mở. Mắt cậu nhìn ra sân trước trường, nơi học sinh lác đác ra về trong những chiếc áo khoác sẫm màu, che đầu bằng cặp sách hoặc khăn choàng.

Cậu không biết vì sao mình chưa về. Có lẽ vì mưa. Có lẽ vì suy nghĩ vẫn còn mắc lại ở đồi hoa hôm trước – nơi cô gái mang tên Airi đã khiến cậu nhớ lại một phần của mình.

Cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Ký ức quay về… nhưng không phải là cảm xúc. Nó giống như một cuốn album cũ – cậu biết mình từng có mặt trong đó, nhưng không thể cảm nhận lại được bầu không khí, hương vị, hay nhịp tim của chính mình khi ấy.

Cậu chỉ nhớ… đã từng rất quý cô bé đó.

Rất nhiều.

“Yuuichi!”

Tiếng gọi vang lên khiến cậu quay lại. Là Airi. Cô chạy lại, tay cầm dù, gò má hơi đỏ vì lạnh, tóc rối vì gió, nhưng ánh mắt… sáng như thể có ánh nắng đang mọc từ bên trong.

“Sao cậu chưa về?”

“Đang đợi trời tạnh.”

“Biết ngay là sẽ nói vậy. Nhưng mình biết cậu không chờ mưa đâu.”

“Thế tôi chờ gì?”

Airi ngừng lại. Rồi khẽ mỉm cười, bước tới, mở dù, che cho cả hai.

“Chờ mình.”

Cả hai đứng dưới dù, chỉ vừa đủ để không bị ướt. Khoảng cách gần đến nỗi Yuuichi nghe được cả nhịp thở nhẹ của cô.

“Cậu lạnh không?” – Airi hỏi.

“Không.”

“Vậy cậu có thấy... lòng mình đang lạnh không?”

Yuuichi không trả lời ngay. Cậu quay sang, nhìn cô – đôi mắt vẫn ngời sáng, nhưng trong đó là một mảnh lo âu không giấu được.

“Cậu định nói gì?”

Airi hít sâu. Lấy điện thoại ra. Mở tin nhắn cũ. Đưa cho cậu xem.

“Tin này... mình viết từ năm ngoái. Lúc mình chưa biết chắc cậu có phải là ‘cậu’ hay không.”

Yuuichi nhìn dòng tin, đọc chậm từng chữ.

"Nếu cậu không nhớ, mình sẽ kể. Nhưng nếu cậu nhớ, liệu cậu có thích mình một lần nữa không?"

Tim cậu đập mạnh một nhịp.

Airi quay mặt đi. “Mình không gửi, vì sợ. Nhưng bây giờ, mình muốn cậu đọc nó. Không phải vì mình ép cậu phải nhớ, mà vì... mình muốn cậu biết, suốt 6 năm qua, mình vẫn tin cậu sẽ giữ lời hứa.”

Yuuichi im lặng. Mưa vẫn rơi.

“Cậu không cần trả lời ngay.” – Airi nói, giọng nhỏ lại – “Chỉ cần biết là... trái tim mình vẫn còn hạn. Và nó đang đợi cậu... một lần nữa.”

Yuuichi chợt nhớ lại những buổi chiều ngồi một mình sau lớp, ánh sáng lặng lẽ rơi xuống sàn, tiếng gió lùa qua khe cửa – và cậu không hiểu vì sao trong lòng luôn có một khoảng trống.

Hóa ra… là vì một người đã đứng ngoài cánh cửa ký ức ấy suốt bấy lâu, chờ cậu mở ra.

Cậu nhìn lại tin nhắn, rồi đưa điện thoại cho cô.

“Tôi sẽ không trả lời bằng chữ.”

Airi nhìn cậu, ngơ ngác.

Cậu chỉ nhẹ nhàng nói:

“Mai. Gặp nhau ở đồi hoa lúc 5 giờ. Câu trả lời sẽ nằm trong anh đào.”

Rồi Yuuichi quay đi, bước ra khỏi mái hiên, mở dù – không nhìn lại.

Airi đứng yên, tim đập mạnh đến mức gần như không nghe nổi tiếng mưa.

Cô mỉm cười, nước mưa lăn trên má, không rõ là mưa hay là gì khác. Nhưng cô biết – mai, đúng ngày hoa rụng nhiều nhất… trái tim cậu sẽ có câu trả lời.

Và trái tim cô – vẫn còn hạn, nhưng sắp được gia hạn bằng một lời thì thầm từ người cô đã chờ rất lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!