bí mật trong sương mù

Chương 4: Bóng Ma Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thành phố sương mù bao phủ trở nên đặc quánh hơn bao giờ hết. Mỗi bước chân vang vọng trên con phố ẩm ướt như đập vào tim Linh An từng nhịp hồi hộp. Cô đứng bên lề đường, nhìn bóng Minh Kha ở phía trước, tay cầm đèn pin chiếu vào những góc tối. Không gian tĩnh lặng đến mức bất cứ âm thanh nhỏ nhất cũng khiến cả hai giật mình.

“Hôm nay, chúng ta sẽ đến nơi cuối cùng nạn nhân xuất hiện trước khi mất tích,” Minh Kha nói, giọng trầm nhưng sắc bén. “Theo thông tin từ nhân chứng, nơi này có thể chứa manh mối quan trọng.”

Linh An gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô biết rằng cuộc điều tra này ngày càng nguy hiểm, nhưng đồng thời, trí tò mò và tinh thần khám phá của cô cũng trỗi dậy mạnh mẽ.

Con hẻm dẫn họ vào một tòa nhà cũ kỹ, nơi cửa sổ kính vỡ, tường đầy rêu mốc. Ánh sáng đèn đường yếu ớt hắt vào, tạo ra những bóng ma kỳ quái trên tường. Minh Kha cẩn thận kiểm tra cửa, đảm bảo rằng không có dấu hiệu kẻ lạ theo dõi gần đó, rồi nhẹ nhàng mở cửa cho Linh An bước vào.

Bên trong, không gian tối om, chỉ có vài tia sáng lọt qua khe cửa sổ vỡ. Mùi ẩm mốc và bụi bặm khiến Linh An hít sâu, cố gắng không để sợ hãi chi phối cảm giác quan sát. Cô nhận thấy dấu vết chân lấm bùn dẫn xuống tầng hầm, nơi mà ánh sáng từ đèn pin của Minh Kha chỉ soi thấy vài bước đầu.

“Chúng ta phải cẩn thận. Ai biết điều gì đang chờ ở dưới đó?” Minh Kha thì thầm.

Họ bước xuống bậc thang cũ kỹ, sàn gỗ kêu cót két mỗi khi họ di chuyển. Linh An cảm thấy một luồng hơi lạnh từ tầng hầm thổi lên, mang theo mùi ẩm ướt và cảm giác rùng rợn. Từng bước một, họ tiến sâu hơn vào bóng tối.

Tầng hầm tối om, nhưng Minh Kha đã chuẩn bị sẵn đèn pin mạnh, chiếu sáng từng góc nhỏ. Anh cúi xuống kiểm tra dấu vết chân, nhặt những vật dụng rơi vương vãi: một chiếc khăn tay, vài tờ giấy có ký hiệu lạ, và đặc biệt, một cuốn nhật ký nhỏ với các ghi chú bí ẩn.

“Đây là manh mối quan trọng nhất từ trước đến nay,” Minh Kha nói, giọng đầy nghiêm trọng. “Những ký hiệu này trùng khớp với những gì chúng ta tìm thấy ở thư viện và cửa hàng bỏ hoang.”

Linh An lật từng trang nhật ký, phát hiện một số ghi chú về những cuộc gặp bí mật, những chuyến đi đêm và những cảnh báo kỳ lạ. Cô cảm giác rằng nạn nhân đã biết điều gì đó nguy hiểm trước khi mất tích.

Đột nhiên, tiếng động nhẹ vang lên từ phía góc tầng hầm. Minh Kha giơ tay ra hiệu Linh An im lặng, ánh mắt cảnh giác. Một bóng người lướt qua, nhưng quá nhanh để nhận diện. Tim Linh An đập mạnh, hơi thở gấp.

“Chúng ta không cô đơn ở đây,” Minh Kha thì thầm. “Hãy giữ bình tĩnh và quan sát mọi chi tiết.”

Họ tiếp tục di chuyển, phát hiện một lối đi hẹp dẫn vào phòng nhỏ. Bên trong, có vài đồ vật cá nhân của nạn nhân: một chiếc ví rách, một tấm hình cũ, và một chiếc đồng hồ bị hỏng. Minh Kha nhặt từng món, kiểm tra kỹ lưỡng, trong khi Linh An ghi chú chi tiết, ánh mắt tập trung tuyệt đối.

Sau vài phút, họ phát hiện một cánh cửa nhỏ dẫn xuống tầng hầm sâu hơn. Minh Kha cẩn thận mở, chiếu đèn vào bên trong. Căn phòng trống rỗng, nhưng trên tường có các ký hiệu kỳ lạ, tương tự những gì Linh An từng thấy trong thư viện.

“Rõ ràng, đây là nơi hung thủ hoặc kẻ liên quan từng sử dụng,” Minh Kha nói, giọng trầm. “Chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng cũng nguy hiểm hơn bao giờ hết.”

Linh An cảm thấy một luồng cảm giác hồi hộp trỗi dậy. Cô nhận ra rằng từng bước chân, từng manh mối đều có thể dẫn họ đến sự thật hoặc bẫy nguy hiểm. Nhưng đồng thời, cảm giác đồng hành cùng Minh Kha cũng tạo ra một niềm tin kỳ lạ, khiến cô vững vàng hơn.

Khi rời tầng hầm, họ quyết định quay lại thư viện để phân tích các manh mối. Minh Kha nhấn mạnh: “Tất cả chi tiết phải được ghi lại cẩn thận. Ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

Trên đường trở về, Linh An nhìn Minh Kha, ánh mắt vừa lo lắng vừa trân trọng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, làm cô nhận ra rằng, giữa nguy hiểm và hồi hộp, họ đang hình thành một sự gắn kết đặc biệt.

Khi trở về thư viện, cả hai bắt đầu phân tích chi tiết: ký hiệu, vật dụng, ghi chú của nạn nhân. Minh Kha giải thích các khả năng và kịch bản có thể xảy ra, Linh An ghi chép cẩn thận. Họ phối hợp nhịp nhàng, cảm giác tin tưởng và đồng hành ngày càng tăng.

Trước khi rời thư viện, Minh Kha nhìn Linh An: “Ngày hôm nay, chúng ta đã có bước tiến quan trọng. Nhưng hãy nhớ, hung thủ vẫn đang ngoài kia. Mọi thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”

Linh An đáp lại, ánh mắt quyết tâm: “Tôi đã sẵn sàng, bất kể nguy hiểm thế nào. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”

Bên ngoài, sương mù vẫn dày đặc, bao phủ thành phố. Nhưng trong ánh mắt Linh An và Minh Kha, một quyết tâm rực sáng: họ sẽ bước vào những bí ẩn tiếp theo, nơi trinh thám, nguy hiểm và tình cảm dần dần hòa quyện. Và từ khoảnh khắc này, hành trình giải mã vụ mất tích đầu tiên chính thức bước vào giai đoạn quan trọng, nơi mỗi manh mối, mỗi bước chân đều có thể dẫn họ tới sự thật hoặc hiểm nguy.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×