Sương mù buổi sáng vẫn bao phủ thành phố, làm mọi con phố trở nên mờ ảo, xa xăm. Linh An đứng bên cửa sổ thư viện, tay cầm tách trà nóng, mắt chăm chú nhìn những bóng người lướt qua. Cô vẫn chưa quen với cảm giác căng thẳng và hồi hộp mỗi khi nghĩ đến vụ mất tích. Nhưng đồng thời, lòng tò mò trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Minh Kha bước vào, tay cầm túi hồ sơ chứa những manh mối họ thu thập được từ tầng hầm tối đêm qua. Anh đặt túi xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn Linh An. “Chúng ta đã có một số manh mối quan trọng. Nhưng để tiến thêm bước nữa, chúng ta cần xác định nghi phạm đầu tiên.”
Linh An gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa hứng thú. Cô biết rằng bước tiếp theo sẽ đầy nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để tìm ra sự thật.
Họ bắt đầu bằng việc phân tích những vật dụng cá nhân thu thập được: chiếc khăn tay, đồng hồ hỏng, cuốn nhật ký và các ký hiệu lạ. Minh Kha cẩn thận so sánh các chi tiết, tìm ra mối liên hệ giữa các vụ mất tích trước đây và manh mối mới nhất.
“Những dấu hiệu này không phải ngẫu nhiên,” Minh Kha nói, giọng trầm nhưng sắc bén. “Ai đó đang theo dõi nạn nhân, lập kế hoạch tinh vi. Và nếu chúng ta muốn tìm ra hung thủ, phải nhìn vào các chi tiết nhỏ nhất.”
Linh An mở cuốn nhật ký, lật từng trang. Một vài ghi chú nói về các cuộc gặp bí mật, những chuyến đi đêm, và một số người mà nạn nhân nghi ngờ. Trong đó, một cái tên xuất hiện nhiều lần: Nguyễn Hạo – một người đàn ông làm việc tại một cửa hàng gần khu phố cũ, có mối liên hệ với các nạn nhân trước đây.
“Cô thấy không, Minh Kha? Nguyễn Hạo xuất hiện trong hầu hết các ghi chú,” Linh An nói, ánh mắt sáng lên. “Có thể anh ta là nghi phạm đầu tiên mà chúng ta cần tìm.”
Minh Kha gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng. “Đúng. Chúng ta phải thu thập thêm thông tin về anh ta, đồng thời quan sát mọi hành động. Ai biết được, anh ta có thể đang theo dõi chúng ta.”
Họ quyết định đi đến cửa hàng nơi Nguyễn Hạo làm việc. Cửa hàng nhỏ nằm trong con phố cũ, cửa kính mờ và treo biển “Đang Sửa Chữa”. Khi Linh An và Minh Kha tiến gần, họ nhận thấy ánh mắt nghi ngờ từ một người đàn ông đứng trong bóng tối. Minh Kha thì thầm:
“Chúng ta phải cẩn thận. Không để lộ ý định, nếu không sẽ mất cơ hội quan sát anh ta.”
Linh An cảm thấy tim mình đập nhanh, hơi thở gấp. Cô nhắc bản thân phải bình tĩnh và quan sát mọi chi tiết. Mỗi hành động, ánh mắt, cử chỉ của Nguyễn Hạo đều có thể là manh mối quan trọng.
Họ đứng ở khoảng cách an toàn, quan sát cửa hàng qua cửa sổ. Nguyễn Hạo xuất hiện, kiểm tra kệ hàng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài đường. Minh Kha ghi chú từng chi tiết: thái độ, phản ứng khi thấy bóng người ngoài cửa, các vật dụng trên bàn làm việc.
“Anh ta có vẻ lo lắng,” Minh Kha thì thầm. “Nhưng vẫn chưa đủ bằng chứng. Chúng ta cần tiếp cận gần hơn, hoặc tìm ai biết rõ về anh ta.”
Linh An gật đầu, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta có thể hỏi những người sống gần đây, hoặc những khách hàng quen. Chắc chắn sẽ có ai đó biết điều gì đó.”
Họ chia nhau đi thu thập thông tin: Linh An đi nói chuyện với những cư dân xung quanh, Minh Kha quan sát cửa hàng và ghi chú các hành động của Nguyễn Hạo. Qua vài cuộc trò chuyện, họ phát hiện rằng Nguyễn Hạo thường đi về muộn, có thói quen gặp gỡ một số người lạ vào ban đêm, và đặc biệt, gần đây có một số hành vi đáng ngờ liên quan đến các nạn nhân mất tích.
Khi họ quay lại thư viện để phân tích thông tin, Linh An không khỏi thở dài: “Mọi thứ đều dẫn đến anh ta. Nhưng làm sao để chứng minh? Chúng ta cần bằng chứng rõ ràng.”
Minh Kha gật đầu. “Đúng. Chúng ta sẽ theo dõi anh ta, ghi lại từng hành động. Một khi có bằng chứng, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn.”
Trong lúc phân tích các manh mối, Linh An nhận thấy một điều kỳ lạ: một số ký hiệu trong nhật ký trùng khớp với những gì cô từng thấy trên bức tường tầng hầm. Cô nói với Minh Kha:
“Có lẽ anh ta không chỉ là người đứng sau vụ mất tích. Anh ta còn muốn gửi thông điệp, hoặc dẫn dắt chúng ta đến nơi khác.”
Minh Kha cau mày, ánh mắt sắc bén. “Nếu đúng như vậy, chúng ta cần chuẩn bị cho mọi tình huống. Anh ta thông minh và nguy hiểm. Mỗi bước đi đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
Ngày tiếp theo, họ quyết định tiếp cận Nguyễn Hạo trực tiếp. Minh Kha giữ khoảng cách an toàn, trong khi Linh An bước vào cửa hàng dưới danh nghĩa khách hàng. Cô quan sát kỹ mọi chi tiết: cách anh ta sắp xếp hàng hóa, phản ứng khi cô hỏi một số thông tin, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng.
Một tình huống căng thẳng xảy ra khi Nguyễn Hạo đột nhiên nhìn thẳng vào Linh An, ánh mắt dò xét: “Cô là ai? Tại sao lại quan tâm đến chuyện của tôi?”
Linh An hơi lúng túng, nhưng cố giữ bình tĩnh: “Tôi chỉ là khách hàng, quan tâm đến sản phẩm. Không có gì đáng lo.”
Anh ta nhíu mày, nhưng không nói thêm. Linh An nhanh chóng rời đi, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa lo lắng. Cô biết rằng chỉ tiếp cận bằng cách này chưa đủ. Minh Kha đang đứng ngoài, ghi chú tất cả hành động. Anh thầm nhủ: “Chúng ta cần bằng chứng rõ ràng hơn, nếu không mọi cố gắng sẽ vô ích.”
Về thư viện, Linh An và Minh Kha tổng hợp tất cả thông tin. Họ nhận ra một số mâu thuẫn trong lịch trình của Nguyễn Hạo, các chuyến đi đêm và những ghi chú trong nhật ký. Mỗi chi tiết nhỏ đều có thể dẫn họ đến manh mối quan trọng tiếp theo.
Linh An thở dài, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Anh ta chắc chắn liên quan đến vụ mất tích.”
Minh Kha nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa trân trọng. “Đúng vậy. Nhưng hãy cẩn thận. Anh ta nguy hiểm, và biết đâu còn có những người khác tham gia.”
Bên ngoài, sương mù vẫn dày đặc, làm mọi thứ trở nên mờ ảo. Nhưng trong ánh mắt Linh An và Minh Kha, quyết tâm rực sáng: họ sẽ tìm ra sự thật, bất kể hiểm nguy thế nào. Và từ khoảnh khắc này, vụ án đầu tiên đã có nghi phạm đầu tiên, đưa họ vào những tình huống trinh thám gay cấn hơn, đồng thời tình cảm giữa Linh An – Minh Kha bắt đầu âm thầm nảy sinh.
Hết chương 5.