biến thành nữ chính: 30 ngày sống sót với kịch bản cải lương

Chương 2: Cuộc Đột Nhập Biệt Thự và Màn Chào Hỏi Của "Tiểu Tam"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyệt vời! Tôi đã xóa các tiêu đề phụ chứa chữ "Cảnh" trong Chương 2, giữ lại nội dung liền mạch và đúng theo yêu cầu.

Dưới đây là Chương 2 đã được chỉnh sửa:

Chương 2: Cuộc Đột Nhập Biệt Thự và Màn Chào Hỏi Của "Tiểu Tam"

Chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước cổng Biệt thự Hoàng Gia – cái tên đã nói lên tất cả sự rập khuôn của motip truyện. Đạt (Cẩm Tú) bước xuống, cố gắng thể hiện phong thái của một Nữ Chính ngây thơ, nhưng trong đầu lại đang lên kế hoạch cho một màn "chào sân" thật ấn tượng.

"Dì à, biệt thự này to quá!" Cẩm Tú kêu lên, ánh mắt không phải ngạc nhiên mà là... đánh giá kiến trúc. "Cái cổng này chắc chắn phải tốn hàng tỷ, nhưng thiết kế hơi rối mắt, thiếu sự tối giản của chủ nghĩa hiện đại. Thật là motip của một Nam Chính chỉ biết tiền!"

Bà Diễm: (Kéo tay Cẩm Tú) "Con nói linh tinh gì vậy! Mau giữ im lặng! Đây là nhà Nam Chính đó!"

Ngay khi Cẩm Tú bước vào, một dàn người làm mặc đồng phục trắng tinh tươm xếp hàng cúi chào. Cảnh tượng này làm Đạt nhớ đến mấy bộ phim cổ điển thập niên 90.

Hoàng Thiên xuất hiện từ cầu thang xoắn ốc (luôn luôn là cầu thang xoắn ốc!), vẫn với khuôn mặt lạnh lùng.

"Từ nay, cô sẽ sống ở đây," Hoàng Thiên tuyên bố, giọng điệu không thể bá đạo hơn. "Tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho cô ở tầng ba, cánh Tây. Tuyệt đối không được đến gần phòng làm việc của tôi ở cánh Đông."

Đạt (Cẩm Tú) thầm nghĩ: Cấm thì chắc chắn phải đến. Đây là motip 'vô tình phát hiện bí mật' kinh điển. Nhưng ta sẽ đến theo cách khác.

Cẩm Tú: (Ôm ngực, làm vẻ mặt đáng thương) "Ôi, tầng ba ư? Xa quá! Lỡ nửa đêm em đói bụng, hay gặp ác mộng, em sẽ không thể chạy xuống tìm anh, Nam Chính ơi!"

Hoàng Thiên: "Cô có điện thoại bàn. Hoặc gọi người làm."

Cẩm Tú: "Không! Em muốn một căn phòng... có thể nhìn thấy Nam Chính mọi lúc! Nếu không, em sẽ cảm thấy mình không được yêu thương, và em sẽ... viết một bài thơ buồn về thân phận cô đơn của Nữ Chính đăng lên mạng xã hội. Anh biết đấy, Nam Chính Bá Đạo rất sợ tai tiếng!"

Hoàng Thiên: (Nhíu mày) "Được rồi! Lầu hai, ngay đối diện phòng tôi! Nhưng cô dám bén mảng đến gần cửa phòng tôi, tôi sẽ..."

Cẩm Tú: (Ngắt lời) "Anh sẽ... kể cho em nghe câu chuyện về chim cánh cụt theo Điều khoản 1 của hợp đồng phải không?"

Hoàng Thiên: (Câm nín. Anh ta đã bị trói buộc bởi chính bản hợp đồng hài hước đó). "Tùy cô." Anh quay đi, bước vào phòng làm việc.

[Hệ thống ghi nhận: Thành công chiếm được vị trí phòng ngủ 'Motip Trung tâm' ở lầu hai. Mục tiêu tiếp theo: Gặp gỡ Nữ Phụ Ác Độc.]

Đúng như kịch bản, ngay khi Cẩm Tú vừa đặt chân vào căn phòng lộng lẫy đối diện phòng Nam Chính, cánh cửa phòng bật mở lần nữa.

Một cô gái bước vào. Tóc dài xoăn bồng bềnh, trang điểm kỹ lưỡng, mặc váy dạ hội đính sequin lấp lánh dù mới 5 giờ chiều. Đây chính là Mỹ Lệ, Nữ Phụ Ác Độc, em gái nuôi của Nam Chính, người yêu thầm anh ta và sẽ làm mọi cách để hãm hại Cẩm Tú.

Mỹ Lệ: (Giọng chua ngoa, cao vút) "Ôi, cô là Cẩm Tú? Cô gái mà anh Thiên phải cưới vì lý do kinh doanh sao? Cô trông thật... nhạt nhẽo!"

Cẩm Tú: (Đạt lập tức chuyển sang chế độ đối đáp "lầy lội") "À, chào Nữ Phụ Ác Độc! Không ngờ cô lại có mặt sớm vậy! Em đang chờ cô đó!"

Mỹ Lệ: (Sững sờ) "Cái gì? Cô dám gọi tôi là...?"

Cẩm Tú: (Làm vẻ mặt ngây thơ nhất) "Dạ! Không phải sao? Chị là nhân vật đóng vai trò đối lập với Nữ Chính, chuyên tạo ra hiểu lầm và đẩy kịch tính lên cao mà! Chị là linh hồn của nửa đầu câu chuyện đấy!"

Mỹ Lệ: (Tức đến tím mặt) "Cô... cô dám nhạo báng tôi! Tôi là tiểu thư tập đoàn Trần gia!"

Cẩm Tú: "Vâng, em biết! Motip Nữ Phụ nhà giàu, kiêu căng rất được yêu thích mà! Em rất ngưỡng mộ phong thái của chị! Chị đã dày công chọn bộ váy này để tạo ấn tượng mạnh mẽ cho cảnh đầu tiên, phải không? Màu sequin này rất hợp với sắc thái 'ghen tuông' của chị!"

Mỹ Lệ: (Giận run) "Cô! Tôi sẽ cho cô biết tay! Cô nghĩ cô sẽ ở đây yên ổn sao? Tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc, cầu xin rời đi!"

Cẩm Tú: (Cười) "Khóc lóc ư? Tuyệt vời! Em đang cần tập luyện cho cảnh 'Nữ Chính bị hãm hại nhưng vẫn giữ được sự thánh thiện' ở Chương 9 đó! Chị có thể giúp em được không? Em nghĩ chúng ta nên hợp tác! Chị đóng vai ác, em đóng vai nạn nhân, chúng ta cùng nhau tạo nên drama kinh điển!"

Mỹ Lệ: (Hoàn toàn bị đánh gục bởi sự vô lý và lầy lội) "Cái cô gái này... cô ta bị điên thật rồi!"

Mỹ Lệ hậm hực bỏ đi, không quên liếc xéo Cẩm Tú.

[Hệ thống ghi nhận: Màn chào hỏi Nữ Phụ thành công! Nữ Phụ Mỹ Lệ đã bị sốc tâm lý nhẹ, cô ấy sẽ cần một chương để hồi phục và nghĩ ra kế hoạch hãm hại mới. Tác giả đã mua thêm thời gian diễn.]

Buổi tối, theo kịch bản, Cẩm Tú phải lén lút lẻn vào phòng Nam Chính để "vô tình" phát hiện một bí mật nào đó.

Đạt (Cẩm Tú) thay một bộ váy ngủ ren trắng, đúng chuẩn Nữ Chính hay mặc khi đi rình mò.

Đạt (Cẩm Tú) tự lẩm bẩm: "Motip kinh điển: Nữ Chính tò mò và Nam Chính nổi điên. Nhưng ta sẽ tò mò theo một cách khác."

Cẩm Tú bước đến cửa phòng Nam Chính. Cánh cửa được làm bằng gỗ sồi dày cộp.

Thay vì lén mở cửa, Cẩm Tú gõ cửa. Cộp! Cộp! Cộp! Gõ rất dứt khoát.

Giọng Hoàng Thiên vọng ra, lạnh lẽo: "Ai? Tôi đã nói không được làm phiền khi tôi đang làm việc!"

Cẩm Tú: (Giọng ngây thơ đến mức giả tạo) "Nam Chính ơi! Là em đây, Cẩm Tú ngây thơ nè! Em không làm phiền đâu! Em chỉ muốn hỏi một chuyện thôi!"

Hoàng Thiên: (Bên trong, anh ta đang cau mày, không thể tin nổi sự to gan này) "Chuyện gì? Nói nhanh!"

Cẩm Tú: "Dạ! Anh có biết... kem dâu tây để ở ngăn đá tủ lạnh nào không ạ? Em không tìm thấy. Nếu không có kem dâu tây, em sẽ không ngủ được, và nếu em không ngủ được, em sẽ buồn, và nếu em buồn, em sẽ nhớ anh, và nếu em nhớ anh... em sẽ khóc! Mà anh biết đấy, Nữ Chính khóc là kịch bản sắp đến bi kịch rồi!"

Hoàng Thiên: (Im lặng một lúc lâu. Có lẽ đang cố nén cơn tức giận) "Cô! Ngăn thứ hai! Màu hồng! Lấy đi và CÚT về phòng cho tôi!"

Cẩm Tú: "Dạ! Em cảm ơn anh, Nam Chính Bá Đạo lạnh lùng, nhưng tốt bụng!"

Cẩm Tú nhanh chóng lấy kem dâu tây, nhưng thay vì quay về phòng, cô quay lại đứng trước cửa phòng Hoàng Thiên.

Cẩm Tú: "À, Nam Chính ơi, em còn một chuyện nữa!"

Hoàng Thiên: (Giọng gầm gừ) "Chuyện gì nữa?"

Cẩm Tú: "Dạ! Anh có thể kể cho em nghe một đoạn... chuyện cổ tích về chim cánh cụt được không ạ? Em ăn kem một mình buồn quá! Kể qua cửa cũng được! Anh cứ kể đi, em sẽ vừa ăn kem vừa tưởng tượng anh đang kể bằng giọng trầm ấm!"

Hoàng Thiên: (Cắt lời) "Điều khoản 1 đó Nam Chính! Anh không được phép phá vỡ điều khoản của hợp đồng!"

Hoàng Thiên: (Thở dài thườn thượt. Đây có lẽ là lần đầu tiên Hoàng Thiên trong lịch sử tiểu thuyết phải chịu thua một Nữ Chính ngây thơ) "... Ngày xửa ngày xưa, có một con chim cánh cụt tên là... Ping. Nó rất lạnh lùng. Nhưng một ngày nọ, nó gặp một cô gái thích kem dâu tây..."

Cẩm Tú: (Vừa ăn kem, vừa reo lên) "Ôi, hay quá! Kịch tính quá! Anh kể tiếp đi!"

Hoàng Thiên: "... Ping đã rất đau đầu vì cô gái đó. Thế là Ping quyết định ngủ thiếp đi... Hết chuyện! Ngủ đi, Cẩm Tú!"

Cẩm Tú: "Dạ! Chúc Nam Chính Bá Đạo của em có một đêm làm việc vui vẻ! Đừng quên mơ thấy em nhé!"

Cẩm Tú quay về phòng, cười thầm. Kế hoạch thành công. Cẩm Tú vừa thực hiện đúng điều khoản hợp đồng, quấy rối Nam Chính (đúng như Nữ Phụ muốn, nhưng theo cách không ai ngờ tới), lại vừa tránh được việc vô tình phát hiện bí mật lớn – vì ai mà thèm vào phòng khi vừa được ăn kem và nghe truyện cổ tích cơ chứ!

[Hệ thống ghi nhận: Tính cách nhân vật Cẩm Tú đã được xác lập: Ngây thơ + Lầy Lội. Nam Chính Hoàng Thiên đã bị Cẩm Tú làm cho "mềm hóa" ở mức độ: 10%. Kịch bản chuyển hướng từ "Ngược Tâm Lãng Mạn" sang "Tình Huống Hài Hước".]

Đạt (Cẩm Tú) nằm trên giường công chúa, cảm thấy 2500 chữ trôi qua thật nhanh. 30 ngày, ta sẽ biến nơi này thành sân khấu hài độc thoại của riêng ta!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×