Màn Dạo Đầu: Nữ Chính Đòi Hỏi Bữa Tối Lãng Mạn
Buổi tối, sau một ngày "tấu hài" tại trường học, Cẩm Tú (Đạt) quay trở lại biệt thự. Hoàng Thiên đang làm việc ở phòng khách (luôn luôn là làm việc!).
Cẩm Tú bước đến, khuôn mặt ngây thơ nhưng ánh mắt đầy tính toán.
"Nam Chính ơi, anh có nhớ điều khoản bổ sung trong hợp đồng hôn nhân không?" Cẩm Tú hỏi với giọng ngọt lịm.
Hoàng Thiên (vẫn nhìn vào máy tính bảng): "Điều khoản nào? Đừng làm phiền tôi."
Cẩm Tú: "Dạ! Điều khoản số 5: Nếu không có cãi vã thì phải tạo ra sự lãng mạn bất ngờ! Anh phải mời em một bữa tối thật lãng mạn, đúng chuẩn motip ngôn tình! Nếu không, em sẽ cảm thấy mình không được yêu thương, và em sẽ... thực hiện Điều khoản 5 sửa đổi: buộc anh phải nhảy múa bài 'Con Cò Bé Bé' trước mặt người làm để làm hòa với sự cô đơn của em!"
Hoàng Thiên giật mình, vội vàng đặt máy tính xuống. Hắn không thể để hình ảnh "Nam Chính Bá Đạo" của mình bị phá hủy bởi một điệu nhảy thiếu nhi.
Hoàng Thiên: (Nhíu mày đến mức đau đầu) "Được rồi. Bữa tối lãng mạn. Nhưng cô phải hứa, không được làm bất cứ điều gì kỳ quặc."
Cẩm Tú: "Dạ! Em hứa! Em sẽ chỉ làm theo đúng Kịch Bản Bữa Tối Lãng Mạn Cổ Điển thôi!"
Hoàng Thiên thở phào. Ít ra Cẩm Tú còn biết đến kịch bản.
Bữa Tối Lãng Mạn: Một Biến Tấu Thảm Họa
Hoàng Thiên nhanh chóng sắp xếp một bữa tối trên sân thượng biệt thự (đúng motip: view đẹp, nến, hoa hồng).
Cẩm Tú mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt (Đạt cố gắng chọn chiếc váy ít ren nhất). Hoàng Thiên mặc vest đen lịch lãm. Khung cảnh hoàn hảo cho một cảnh phim lãng mạn.
Hai người ngồi đối diện nhau, ánh nến lung linh.
Hoàng Thiên: (Cố gắng tạo ra sự lãng mạn bá đạo) "Đây là bữa tối lãng mạn. Hãy ăn đi. Đừng nói gì về chim cánh cụt hay búp bê nữa."
Cẩm Tú: (Ngây thơ, nhưng lại mang theo một cuốn sổ tay nhỏ) "Dạ! Nhưng Nam Chính ơi, em đang ghi lại chi tiết cảnh này để sau này viết thành hồi ký. Anh có thể diễn đúng kịch bản giúp em không?"
Hoàng Thiên: "Kịch bản gì?"
Cẩm Tú: "Dạ! Motip Nữ Chính làm đổ rượu lên người Nam Chính!"
Hoàng Thiên: (Hốt hoảng) "Không! Cô tuyệt đối không được làm vậy! Bộ vest này..."
Cẩm Tú: "Nhưng nếu không có cảnh đó, làm sao anh có cớ đưa em vào phòng riêng, rồi nhìn thấy vẻ quyến rũ ngây thơ của em khi em giúp anh lau dọn, rồi anh sẽ rung động! Kịch bản phải thế!"
Hoàng Thiên: "Tôi không rung động! Và tôi tự lau dọn được!"
Cẩm Tú: "Vậy thì... Motip Nữ Chính bị sặc thức ăn rồi Nam Chính phải hô hấp nhân tạo!"
Hoàng Thiên: (Mặt tái mét) "Không! Cẩm Tú! Cô đang ăn món súp cua! Sặc súp cua sẽ rất kinh khủng!"
Cẩm Tú: (Thất vọng) "Anh cứ phá kịch bản hoài! Vậy thì, chỉ còn Motip Nữ Chính say xỉn và nói lời yêu thật lòng!"
Hoàng Thiên: "Tôi cấm cô uống rượu!"
Cẩm Tú: (Chạy ra ban công, giơ tay lên trời) "Vậy thì, em phải làm gì để kịch bản bữa tối này có drama đây? Chẳng lẽ em phải gọi điện cho Nữ Phụ Ác Độc đến đánh ghen ngay bây giờ sao?"
Hoàng Thiên: (Nhanh chóng chạy ra nắm tay Cẩm Tú) "Thôi được rồi! Cô muốn kịch tính? Tôi sẽ tạo ra kịch tính! Cô muốn sự lãng mạn? Tôi sẽ cho cô sự lãng mạn!"
Màn Kết: Hành Động "Bá Đạo" Hài Hước
Hoàng Thiên quyết định phải hành động theo cách "bá đạo" nhất để dập tắt ý đồ tấu hài của Cẩm Tú. Anh ta kéo Cẩm Tú lại gần, áp sát mặt cô.
Hoàng Thiên: (Giọng trầm, lạnh lùng, đúng chuẩn Nam Chính) "Cẩm Tú, tôi thừa nhận cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Đêm nay, tôi sẽ cho cô biết... thế nào là một bữa tối lãng mạn thực sự!"
Theo kịch bản gốc, đây là lúc Nam Chính sẽ hôn Nữ Chính một cách cuồng nhiệt và bá đạo.
Cẩm Tú (Đạt) biết điều đó. Anh ta hoảng hốt. Hôn? Không đời nào!
Ngay khi khuôn mặt Hoàng Thiên gần kề, Cẩm Tú nhanh chóng bịt miệng Hoàng Thiên lại bằng một miếng sandwich kẹp thịt nguội (Cẩm Tú đã bí mật giấu trong tay áo từ lúc ở nhà bếp).
Cẩm Tú: (Mắt rưng rưng, giọng ngây thơ) "Không được, Nam Chính ơi! Anh chưa đánh răng! Và quan trọng hơn, em chưa ăn món tráng miệng! Nữ Chính không thể bị hôn trước khi ăn tráng miệng được! Đây là Luật Ngôn Tình Cơ Bản!"
Hoàng Thiên: (Mặt bị bít bởi miếng sandwich, mắt trợn tròn vì kinh ngạc, tay anh ta vẫn đang giữ eo Cẩm Tú. Cảnh tượng vừa lãng mạn, vừa bi hài).
Hoàng Thiên gỡ miếng sandwich ra, vẻ mặt đầy sự bất lực.
Hoàng Thiên: "Cẩm Tú! Cô... cô là người phụ nữ điên rồ nhất tôi từng gặp!"
Cẩm Tú: "Dạ! Cảm ơn Nam Chính đã khen! Em biết em khác biệt mà! Thôi, chúng ta ăn tráng miệng đi. Anh kể cho em nghe phần tiếp theo của chuyện chim cánh cụt Ping nhé. Em nghĩ Ping nên đi du lịch vòng quanh thế giới để tìm kiếm... kem dâu tây!"
Hoàng Thiên: (Thở dài, buông tay Cẩm Tú, thất bại hoàn toàn trước sự lầy lội) "Được rồi... Ping quyết định đi du lịch. Nhưng nó đi được 5 mét thì bị vấp ngã vì quá mệt mỏi..."
[Hệ thống ghi nhận: Thành công phá vỡ motip 'Nụ hôn Bá Đạo' và thay thế bằng 'Miếng Sandwich Bi Hài'. Tính cách Nam Chính Hoàng Thiên đã tăng thêm thuộc tính 'Bất Lực' và 'Bệnh Đau Đầu Mãn Tính'.]
Kết Thúc Chương: Lời Tuyên Bố Của Tác Giả
Đêm đó, Cẩm Tú ngồi viết nhật ký.
Nhật ký của Cẩm Tú (Thực chất là nhật ký ghi chú của Tác giả Đạt):
Ngày thứ 4 sống sót. Kịch bản bữa tối hoàn toàn thất bại với Nam Chính. Anh ta quá cứng nhắc. Ta phải dùng chiến thuật tinh tế hơn.
Hôm nay, Nam Chính Thứ Hai (Thiên Vũ) đã nhắn tin cho ta. Nội dung: "Cẩm Tú, cô không sao chứ? Hôm nay cô hơi lạ."
Đúng rồi! Kịch bản sắp tới là Cẩm Tú bị bệnh, Nam Chính Thứ Hai chăm sóc, Nam Chính Bá Đạo ghen tuông.
Ta sẽ không bị bệnh theo kiểu yếu ớt! Ta sẽ bị... một căn bệnh lầy lội!
Cẩm Tú: (Gõ lên bàn) "Hệ thống ơi, chuẩn bị đi! Ngày mai ta sẽ bị bệnh. Tên bệnh là... Hội chứng Hứng Khởi Quá Mức Độ Lãng Mạn! Bệnh này làm ta cứ muốn... nhảy múa và làm thơ mỗi khi gặp Nam Chính!"
[Hệ thống: ... Đã ghi nhận. Chúc bạn có một ngày thứ 5 bùng nổ!]