biển xanh mực phong

Chương 3: Máu dưới tháp chuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống canh dội lên từng hồi, nặng nề như thúc giục cả ngọn núi thức giấc.

Mưa vẫn chưa ngừng, từng đợt gió mạnh lùa qua hàng tùng cổ, khiến đèn trong viện lay lắt, sáng tối chập chờn.

Trong phòng nhỏ, Mặc Thiên Ngân và Hoàng Thiên Phá đều đã đứng dậy.

Ánh sáng xanh trong lõi cơ quan vẫn lập lòe, phản chiếu lên khuôn mặt hai người, một kinh hoàng, một trầm tĩnh.

“Bị phát hiện rồi.” – Thiên Phá nói khẽ, giọng không hề hoảng loạn.

“Làm sao họ biết nhanh vậy?” – Thiên Ngân nghiến răng, mắt liếc ra cửa sổ.

“Tàng Cơ Các có ấn cảm ứng. Mỗi khi cơ quan cấm mở, toàn bộ linh tháp trên núi sẽ báo động.” – Thiên Phá đáp gọn.

Ngoài xa, từng đốm đuốc đang sáng rực giữa màn mưa.

Bóng người áo lam của đạo sinh Thanh Vi Quan dàn hàng, vây quanh sườn núi. Tiếng hô “phản đồ” vang vọng.

“Chúng ta phải đi.” – Thiên Phá nói, nắm lấy tay áo Thiên Ngân.

“Đi đâu?”

“Dưới tháp chuông. Có lối ngầm ra khỏi núi.”

Thiên Ngân gật đầu. Hai người rời phòng, bước vào màn mưa lạnh buốt.

Đường núi lầy lội, nhưng nhờ luyện khí, họ chạy nhẹ như gió.

Từng đợt ánh sét lóe lên, soi rõ vách đá trơn ướt, những thân tùng già nghiêng đổ, và xa xa — bóng các đạo sĩ đang đuổi theo, áo choàng phần phật như cánh quạ.

Tháp chuông của Thanh Vi Quan cao năm tầng, từ lâu là nơi gác chuông, cũng là nơi phong ấn một phần thư tịch cổ.

Từ xa nhìn lại, giữa đêm mưa, nó như một ngọn giáo đen sừng sững đâm lên mây.

Cả hai chạy đến chân tháp.

Cửa tháp đóng kín, nhưng Thiên Phá rút từ áo ra một mảnh đồng nhỏ, khắc hình song long, ấn vào khe cửa.

Một tiếng “tách” vang lên, then khóa mở ra.

“Sao ngươi có lệnh bài này?” – Thiên Ngân hỏi, vừa đẩy cửa.

“Năm xưa ta từng là đệ tử chân truyền của Tháp chủ. Nhưng giờ…” – hắn cười nhạt – “ta là kẻ bị họ muốn xóa khỏi lịch sử.”

Cửa vừa mở, gió lạnh thổi vào, mang theo mùi kim loại cũ.

Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng mờ từ tầng trên hắt xuống.

Hai người bước vào, khép cửa lại.

Tiếng chuông gióng một hồi dài từ đỉnh tháp, vang vọng khắp núi.

Tiếng ấy như xé toang màn đêm, và cũng là dấu hiệu cho cuộc vây bắt đã bắt đầu.

Tầng một của tháp là nơi thờ linh vị các bậc tổ sư.

Hai bên đặt tượng đồng, ánh sáng chập chờn soi lên những khuôn mặt nghiêm nghị, như đang nhìn xuống hai kẻ xâm nhập.

“Ngươi chắc chắn lối ra ở đây?” – Thiên Ngân hỏi nhỏ.

“Dưới tượng tổ sư thứ ba. Có cơ quan đá. Nhưng phải mở theo thứ tự.”

Thiên Ngân quỳ xuống, lau đi lớp bụi, nhìn thấy một loạt ký hiệu nhỏ khắc ở chân tượng – đó là ngôn ngữ cổ của phái, chỉ truyền cho người làm cơ quan.

Ngón tay hắn lướt nhanh trên mặt đá, nhấn từng điểm theo nhịp riêng.

Ba nấc.

Hai vòng.

Một xoay ngược.

“Tạch!” — tượng khẽ dịch chuyển, lộ ra một lối đi nhỏ sâu xuống lòng đất.

“Nhanh!” – Thiên Phá giục.

Hai người vừa định bước xuống, thì một tiếng quát vang vọng phía ngoài:

“Phản đồ Hoàng Thiên Phá! Kẻ đồng lõa Mặc Thiên Ngân! Các ngươi không còn đường thoát!”

Cánh cửa gỗ bật tung.

Hơn mười đạo sinh Thanh Vi Quan tràn vào, dẫn đầu là Đường Thanh Viễn, trưởng đệ tử của Tứ Tọa Chủ — người vốn là sư huynh của Thiên Ngân.

“Thiên Ngân, ngươi thật sự phản bội tông môn?” – Thanh Viễn quát, mặt giận dữ.

Thiên Ngân đứng dậy, mưa vẫn nhỏ giọt từ tóc xuống má, nhưng ánh mắt hắn bình thản lạ thường.

“Ta không phản. Ta chỉ muốn biết sự thật mà các ngươi che giấu.”

“Sự thật? Sự thật là ngươi đã mở cấm cơ, động vào thiên mệnh! Tổ sư lập phái ba trăm năm, chưa ai dám làm điều đó! Ngươi biết hậu quả chăng?”

“Hậu quả ư?” – Thiên Ngân khẽ cười, “Nếu sống trong giả dối mới là trung, thì để ta chọn làm nghịch thần.”

Lời nói ấy khiến cả đám đạo sinh xôn xao.

Thanh Viễn đỏ mặt quát lớn:

“Ngươi điên rồi!”

Thanh kiếm trong tay hắn rút ra, ánh thép lóe lên.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thiên Phá bước tới, đôi mắt lạnh như băng:

“Kẻ muốn chết, cứ thử.”

Kiếm khí xé toạc không gian, vang lên tiếng gió rít.

Cả hai lao vào nhau, đường kiếm giao nhau tóe lửa.

Trong không gian hẹp của tháp, tiếng kiếm chạm nhau như sấm.

Thiên Ngân cũng rút đoản kiếm, che chắn phía sau.

Hắn không hề giỏi kiếm thuật, nhưng thân pháp cực nhanh, dựa vào linh lực khống chế cơ quan, bắn ra những mảnh đồng nhỏ cắm vào tường, khiến kẻ địch khó tiến.

Cuộc chiến diễn ra dữ dội.

Một đạo sinh trúng kiếm Thiên Phá, ngã gục, máu nhuộm nền đá.

Mùi tanh lan ra, hòa vào hương trầm cổ, khiến tháp chuông như biến thành địa ngục.

Giữa lúc hỗn loạn, Đường Thanh Viễn bất ngờ tung chiêu “Lạc Tụ Huyền Tâm”, một kiếm quét ngang, nhắm thẳng tim Thiên Ngân.

Thiên Phá xoay người chắn lại —

“Xoẹt!”

Máu phụt ra, đỏ thẫm trên y phục đen.

Thiên Phá khụy gối, tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm của đối phương, miệng cười lạnh:

“Ngươi… không giết được hắn đâu.”

Thiên Ngân trợn mắt:

“Thiên Phá!”

Thiên Phá quay sang, mắt đã nhòa máu nhưng vẫn sáng rực:

“Đi đi… dưới lối đó… là tự do ngươi muốn.”

“Không! Ta không bỏ ngươi lại!”

“Đi!” – Thiên Phá gầm lên, dùng toàn bộ nội lực đẩy Thiên Ngân vào hầm.

Khoảnh khắc ấy, hắn xoay người lại, kéo theo Thanh Viễn, cả hai cùng ngã nhào về phía bệ thờ.

Một tia sét đánh thẳng xuống mái tháp, chuông đồng nổ vang, rung chuyển cả ngọn núi.

Thiên Ngân bị cuốn vào dòng hầm tối, cánh cửa đá phía trên đóng sập lại.

Trước khi ánh sáng tắt hẳn, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là máu đỏ loang dưới chân tượng tổ sư — và tiếng chuông tháp vang lên lần cuối, trầm đục, như tiếng khóc tiễn đưa.

Đêm ấy, tháp chuông cháy rực.

Thanh Vi Quan phong tỏa toàn sơn, loan tin rằng Hoàng Thiên Phá tử vong, Mặc Thiên Ngân phản đồ trốn khỏi núi.

Không ai biết rằng, trong bóng tối sâu dưới lòng đất, một kẻ đang mở mắt giữa dòng nước lạnh, mang theo bí mật cấm kỵ nhất của Thanh Vi Quan — và khởi đầu cho một con đường đẫm máu, đầy nghịch mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×