biển xanh mực phong

Chương 4: Dưới lòng đất – Huyết ấn của kẻ nghịch thiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hơi lạnh phả vào mặt.

Âm thanh đầu tiên Mặc Thiên Ngân nghe được là tiếng nước nhỏ giọt đều đều từ vách đá, vang vọng trong bóng tối vô tận.

Hắn mở mắt.

Trước mắt chỉ là màn đen đặc quánh. Cả thân mình nặng trĩu, ướt đẫm, mùi bùn và máu trộn lẫn.

Thiên Ngân khẽ cử động, nhận ra mình đang nằm trong một dòng nước ngầm chảy chậm.

Nước lạnh cắt da, nhưng khi hắn chạm tay lên ngực, cảm giác ấm nóng lan ra — máu.

Không phải của hắn, mà là của Hoàng Thiên Phá.

Ký ức ập về: ánh kiếm, tiếng chuông, máu đổ dưới tượng tổ.

Mọi thứ tan thành từng mảnh trong tâm trí.

“Thiên Phá... Ngươi...” – hắn khàn giọng, nhưng tiếng nói chỉ tan trong hang đá trống.

Hắn gượng dậy, vịn vách đá, chậm rãi đi men theo ánh sáng mờ le lói từ xa.

Mỗi bước đi là một lần nước dội vào chân, vang thành tiếng vọng dài như nỗi cô độc đang nuốt lấy hắn.

⚙️ Hang động cổ và tấm bia phong ấn

Ánh sáng yếu dần thành màu xanh u ám, như phát ra từ chính lòng đá.

Đến khi bước ra khỏi đường hầm hẹp, trước mắt Thiên Ngân là một hang động khổng lồ — mái vòm cao chót vót, từng trụ đá tự nhiên uốn khúc như rồng ẩn, trên vách khắc đầy văn tự cổ.

Chính giữa hang là một tấm bia đen cao hơn mười trượng, khắc kín ký tự hình xoáy đôi giống hệt dấu ấn trên lõi cơ quan mà Thiên Phá mang đến.

Xung quanh tấm bia là những bộ xương đã hóa đá, mặc y phục đạo sĩ cổ đại.

Trên mặt đất, một hàng chữ cổ được khắc sâu:

“Kẻ nào chạm vào ấn này, tức nghịch thiên mệnh, vĩnh bất hồi đầu.”

Thiên Ngân đứng lặng.

Hắn nhìn quanh, thấy bên cạnh bia là một bệ cơ quan – những bánh răng và trục đồng đã han rỉ, nhưng cấu trúc tinh vi đến khó tin.

Từng đường khắc, từng mạch nối đều gợi lên sự quen thuộc — như chính hắn đã từng tạo ra.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu:

“Đây... chính là bản nguyên của đạo cơ Thanh Vi Quan.”

Và rồi, hắn thấy trên mặt bia có một vệt máu cũ – màu đỏ sẫm, khô lại theo hình ấn bàn tay.

Ngay bên dưới, có một khe lõm vừa đủ cho một bàn tay người.

🩸 Dòng máu và dấu ấn cổ

Một tiếng nói mơ hồ vang trong tâm trí hắn, không rõ là tiếng người hay vọng linh:

“Ngươi đã mở cấm cơ, lại mang theo huyết của kẻ bảo hộ.

Định mệnh đã chọn.

Ngươi... là người kế thừa huyết ấn.”

Thiên Ngân giật mình.

Hắn nhìn quanh — không một ai.

Nhưng tiếng ấy lại vang lên một lần nữa, như đến từ sâu trong lòng hắn.

“Đừng sợ, Mặc gia vốn là huyết mạch giữ ấn.

Ngươi... đã đến đúng nơi.”

Tay hắn run lên.

Huyết mạch giữ ấn — hắn từng nghe cha mình, Mặc Túng Thiên, nói thoáng qua: “Dòng họ Mặc không chỉ là người trông coi thư viện, mà còn là người canh giữ thứ không nên được sinh ra.”

Khi ấy hắn còn cười, tưởng chỉ là lời răn dạy cổ quái.

Giờ đây, giữa bóng tối lạnh buốt, những lời đó như dao cắt trong tim.

Hắn chậm rãi đưa tay lên, đặt vào khe lõm trên bia.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mặt đá, một tia sáng đỏ bắn ra, nóng rát như lửa.

Máu từ tay hắn chảy ra, thấm vào bia.

Từng đường khắc trên bia sáng dần lên, rồi cả tấm bia phát sáng rực như ngọn đuốc giữa đêm đen.

Thiên Ngân hét khẽ, nhưng không kịp rút tay.

Một luồng lực xoáy hút toàn bộ máu từ lòng bàn tay hắn, chạy ngược vào cơ thể.

Hắn cảm thấy như ngàn lưỡi dao cắt qua huyết mạch, toàn thân co rút.

Trong đầu vang lên hàng ngàn tiếng nói — tiếng nam, tiếng nữ, tiếng già, tiếng trẻ, lẫn lộn như hồn phách của muôn đời.

“Thiên nghịch... nhân phản... huyết mạch mở... Thánh cơ phục sinh...”

Hắn gục xuống.

Trên trán xuất hiện một dấu ấn hình xoáy đôi, phát sáng đỏ máu.

Ánh sáng lan ra, soi khắp hang động, làm sống dậy những cơ quan cổ bị phong ấn hàng trăm năm.

Bánh răng khổng lồ bắt đầu chuyển động.

Từng bức tượng đá vỡ ra, để lộ những hình người cơ khí – nửa kim loại, nửa xương, cử động chậm chạp như vừa thức giấc sau cơn ngủ dài.

⚔️ Linh cơ thức tỉnh

Một bóng người ảo hiện ra giữa ánh sáng – dáng người mặc áo bào trắng, mái tóc dài, gương mặt hiền hòa nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Đó không phải người sống, mà là pháp thân của một vị tổ sư cổ được lưu lại trong cơ quan.

“Ngươi là ai?” – Thiên Ngân hỏi, giọng khàn đặc.

“Ta là Thanh Vi Tổ Sư – người lập phái này.

Ngươi... chính là hậu duệ cuối cùng của dòng huyết giữ ấn.

Từ nay, ngươi không còn là đạo sinh của Thanh Vi Quan.

Ngươi là Người mang Huyết Ấn – Kẻ nghịch thiên mệnh.”

Thiên Ngân thở gấp, mồ hôi lẫn máu chảy dài trên mặt.

“Nghịch thiên... vì sao lại nghịch?”

“Vì ngươi đã chọn tự do.” – giọng nói vang khắp hang động, trầm như sấm – “Thanh Vi Quan từ ngàn năm qua, nhân danh ‘đạo’, nhưng giam giữ chân lý trong ngục.

Còn ngươi... ngươi mở khóa.”

Ánh sáng trên bia tắt dần, chỉ còn lại vầng sáng đỏ nơi ấn trên trán Thiên Ngân.

Khi hắn ngẩng đầu lên, tổ sư đã biến mất, chỉ còn tiếng vang của những bánh răng khổng lồ vẫn quay, và bốn chữ sáng rực trên mặt đất:

“Thiên đạo vô nhân.”

🌌 Lời thề trong bóng tối

Hắn quỳ xuống, máu vẫn chảy từ tay, nhưng ánh mắt không còn mờ đục.

Giữa màn đêm của lòng đất, hắn thầm nói:

“Nếu đạo là gông xiềng, ta sẽ phá đạo.

Nếu chân lý bị phong ấn, ta sẽ mở ra, dù phải nghịch thiên mà sống.”

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Dấu ấn trên trán hắn sáng bừng, rồi tan biến, để lại một vệt đỏ nhạt như vết sẹo.

Hắn siết chặt nắm tay, nhìn lên vòm hang – nơi từng chữ cổ đang tỏa sáng dần biến mất vào bóng tối.

Từ khoảnh khắc đó, Mặc Thiên Ngân không còn là đạo sinh của Thanh Vi Quan, mà là người duy nhất mang trong mình huyết ấn cổ – kẻ nghịch thiên được định sẵn.

⛰ Cuối chương:

Phía xa, có tiếng nước chảy mạnh – một lối ra khác mở ra theo cơ quan.

Thiên Ngân đứng dậy, áo rách, máu loang, nhưng ánh mắt rực sáng như lửa trong đêm.

“Hoàng Thiên Phá, nếu ngươi còn sống... ta sẽ tìm ngươi.

Còn nếu ngươi chết... ta sẽ thay ngươi nhìn thấy sự thật của trời đất này.”

Bước chân hắn vang vọng trong hang, hòa cùng tiếng cơ quan cổ chuyển động, mở ra con đường mới – con đường của kẻ nghịch thiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×