bình minh trong tim anh

Chương 17: Ngày bình yên bên nhau


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, thành phố vẫn rực nắng nhưng không khí mang theo sự dịu dàng lạ thường. Linh thức dậy, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa, đánh thức cô bằng cảm giác bình yên và ấm áp. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy thật sự thư thái khi mở mắt, biết rằng Hoàng đang ở bên, và hôm nay họ sẽ cùng trải qua một ngày bình yên, giản dị nhưng đầy hạnh phúc.

Một tin nhắn vang lên trên điện thoại:

"Chào buổi sáng, Linh. Hôm nay chúng ta không vội, chỉ muốn tận hưởng ngày bình yên bên nhau. Ra ngoài một chút nhé!"

Linh mỉm cười, trái tim nhộn nhịp nhưng nhẹ nhàng. Cô nhanh chóng chuẩn bị, mặc chiếc váy nhẹ nhàng và buộc tóc gọn gàng. Khi cô đến quán cà phê quen thuộc, Hoàng đã đứng sẵn, áo sơ mi sáng màu, nụ cười trầm ấm và ánh mắt dịu dàng như chờ đợi cô.

“Chào buổi sáng, Linh. Hôm nay chỉ là chúng ta thôi, không ai khác. Cậu có sẵn sàng để tận hưởng ngày bình yên không?” Hoàng hỏi, giọng dịu dàng nhưng tràn đầy sự quan tâm.

Linh gật đầu, tim rung lên nhịp nhẹ: “Mình sẵn sàng.”

Họ bắt đầu buổi sáng bằng việc dạo quanh công viên gần đó. Ánh nắng chiếu qua từng tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Hoàng nắm tay Linh thật chặt, và họ bước đi mà không cần nhiều lời nói. Sự im lặng ấy lại đầy ắp cảm xúc, một sự gần gũi tinh tế nhưng sâu sắc.

“Anh biết không…” Linh thốt lên, ánh mắt nhìn xa xăm về phía hồ nước, “mình chưa từng nghĩ rằng… một ngày bình thường lại có thể hạnh phúc đến vậy. Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng và ý nghĩa.”

Hoàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Vì cậu hiểu rằng hạnh phúc không phải là điều lớn lao hay xa vời. Nó bắt đầu từ những khoảnh khắc giản dị, từ sự hiện diện của nhau, và từ niềm tin vào tình cảm chân thành.”

Sau đó, họ ghé vào một quán trà nhỏ, yên tĩnh và ấm áp. Họ cùng nhau thưởng thức trà, trò chuyện về những điều giản dị trong cuộc sống, từ những kỷ niệm tuổi thơ, những sở thích nhỏ nhặt, đến những dự định trong tương lai. Từng câu chuyện, từng nụ cười, đều khiến trái tim họ gần nhau hơn.

Hoàng nhẹ nhàng nắm tay Linh, ánh mắt dịu dàng: “Linh à, mình muốn những ngày bình yên như hôm nay sẽ còn dài lâu. Dù cuộc sống có thay đổi, dù có khó khăn hay thử thách, mình vẫn muốn cùng cậu tận hưởng những khoảnh khắc giản dị này.”

Linh mỉm cười, cảm giác tim mình nhẹ nhõm và ấm áp: “Mình cũng vậy… chỉ cần ở bên anh, mình cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Mọi điều khác không quan trọng nữa.”

Buổi chiều, họ đi dạo quanh thành phố, ghé thăm những quán sách nhỏ, những con phố yên tĩnh. Hoàng mua cho Linh một cuốn sách mà cô từng khen trong lần trước, và Linh nhận lấy, ánh mắt tràn đầy niềm vui: “Cảm ơn anh… vì đã nhớ.”

Hoàng cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Mình luôn nhớ những điều cậu thích, những khoảnh khắc cậu hạnh phúc. Chỉ cần thấy cậu mỉm cười, mọi thứ đều đáng giá.”

Khi hoàng hôn buông xuống, họ đứng trên cây cầu nhỏ bắc qua sông, tay trong tay, nhìn dòng nước lấp lánh ánh sáng. Linh dựa vào vai Hoàng, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh. “Anh à… mình biết rằng, dù có khó khăn hay thử thách, chỉ cần có anh bên cạnh, mình sẽ luôn cảm thấy bình yên.”

Hoàng ôm cô chặt hơn, hôn lên trán cô: “Và mình cũng vậy, Linh. Với cậu, mình học được rằng tình yêu chân thành không chỉ là cảm giác ngọt ngào, mà còn là sự đồng hành, sự tin tưởng và niềm tin vào trái tim đối phương.”

Đêm hôm ấy, họ cùng nhau đi về trên con phố vắng, tay trong tay, trái tim hòa nhịp. Linh biết rằng, những ngày bình yên như hôm nay là nền tảng cho tình yêu bền vững, là những khoảnh khắc giúp cô và Hoàng thêm gắn kết, thấu hiểu và yêu thương nhau sâu sắc hơn.

Trong lòng Linh, một niềm tin vững chắc xuất hiện: tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là cách tận hưởng những ngày bình thường, đồng hành cùng nhau qua mọi thử thách, để cùng nhau xây dựng hạnh phúc trọn vẹn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×