bình minh trong tim anh

Chương 3: Dưới mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa sáng hôm ấy đã lặng dần, chỉ còn những giọt nước nhỏ li ti rơi lất phất, làm bầu không khí dịu mát và ẩm ướt. Linh và Hoàng bước ra khỏi quán cà phê, từng bước chân in trên mặt đường ướt, hòa cùng mùi đất sau mưa. Cô kéo mũ trùm xuống thấp, đôi mắt vẫn dõi theo ánh sáng nhợt nhạt của thành phố, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Hoàng đi cạnh cô, nhẹ nhàng bước chậm, đôi tay thỉnh thoảng chạm vào vai cô như một cử chỉ bảo vệ vô thức. Linh cảm nhận nhịp tim mình đập đều hơn, không còn cảm giác rối bời như khi nhìn thấy anh lần đầu. Cô nhận ra rằng, sự xuất hiện của Hoàng như một làn gió mát, thổi tan đi những tàn dư u ám của quá khứ.

“Cậu còn nhớ con đường làng bên nhà mình không?” Hoàng bỗng hỏi, ánh mắt lấp lánh chút gì đó hoài niệm.

Linh khẽ mỉm cười, hình ảnh tuổi thơ hiện lên rõ mồn một. Cô nhớ những lần cùng Hoàng chạy qua con đường đất đỏ, chân trần dẫm lên bùn, áo quần lấm lem nhưng tim tràn ngập niềm vui. “Nhớ chứ… mình vẫn nhớ cái lần cậu kéo mình chạy trong trận mưa tầm tã, rồi cả hai đều bị mẹ mắng.” Cô cười khẽ, miệng nhếch lên nhưng mắt vẫn rưng rưng.

Hoàng cũng bật cười, nhớ lại những kỷ niệm ấy. “Mình còn nhớ nữa… lúc đó, cậu cứ khóc vì sợ bị phạt, còn mình thì la hét ầm ĩ vì bị nước mưa tràn vào mắt. Nhưng rồi… cậu vẫn chạy theo mình.”

Linh im lặng, tim rung lên một nhịp lạ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ký ức tuổi thơ lại có thể dịu dàng và chữa lành đến thế. Mỗi lời nói của Hoàng như một mảnh ghép nhẹ nhàng ghép lại những mảnh vụn trong trái tim cô.

Cơn mưa nhè nhẹ rơi trên mái tóc, trên vai và cả bàn tay cô. Linh khẽ đưa tay chạm vào giọt nước, cảm nhận từng cơn lạnh và ấm hòa quyện, khiến cô bất giác thở dài. “Hoàng… sao anh vẫn vậy? Vẫn biết cách khiến người khác cảm thấy an toàn,” cô nói, giọng khẽ run, nửa như trách, nửa như khen.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng ấm áp. “Mình không thay đổi nhiều đâu. Chỉ là… mình hiểu rằng, đôi khi người ta cần ai đó đứng bên, im lặng nhưng luôn hiện diện.”

Hai người tiếp tục bước đi, âm thanh giày dép lộp bộp trên mặt đường trơn, hòa cùng tiếng mưa lác đác và tiếng lá rơi xào xạc. Linh cảm giác như từng bước chân đều nhẹ nhàng hơn, không còn bị nặng trĩu bởi những ký ức cũ.

“Cậu có thấy… kỳ lạ không?” Linh bỗng hỏi, nhìn Hoàng nghiêng nghiêng, ánh mắt ngập tràn tò mò và ngại ngùng.

“Kỳ lạ gì?” Hoàng đáp, hơi nghiêng đầu, nụ cười vẫn hiền lành.

“Cảm giác… như mình đang trở về tuổi thơ, nhưng cũng trưởng thành rồi… vừa quen vừa lạ.” Linh cười khẽ, mắt rưng rưng.

Hoàng gật đầu, chậm rãi nói: “Mình hiểu… chính là cảm giác chữa lành. Quá khứ đã đi qua, nhưng ký ức đẹp vẫn còn. Và bây giờ, cậu đang học cách sống lại, một cách nhẹ nhàng hơn.”

Linh quay sang nhìn anh, tim rung lên từng nhịp. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một người bạn thời thơ ấu có thể mang lại cảm giác an toàn, bình yên đến vậy. Như thể, giữa thế giới hỗn độn này, chỉ cần có một người đứng bên, mọi nỗi đau đều trở nên nhẹ nhõm hơn.

Họ đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nơi hai đứa từng trốn chơi khi còn nhỏ. Linh nhìn xung quanh, hình ảnh cũ hiện lên: bức tường vẽ những ký hiệu bằng phấn, dấu chân trên nền đất, những chiếc lá xoay quanh trong gió mưa. Cô khẽ cười, giọng ngập tràn kỷ niệm: “Những nơi này… vẫn giữ lại tất cả.”

Hoàng nhìn theo ánh mắt cô, nắm nhẹ tay cô khi đi qua đoạn đường trơn trượt. “Mình muốn cậu biết… dù thời gian có trôi qua, dù mỗi người đều thay đổi, những ký ức đẹp ấy vẫn còn, và luôn chờ chúng ta trở về.”

Linh cảm nhận bàn tay anh ấm áp, dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, nỗi đau trong lòng bấy lâu nay đang dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác nhẹ nhõm và bình yên.

Cơn mưa tạnh hẳn, ánh sáng yếu ớt của buổi trưa chiếu qua những tán cây ướt, phản chiếu lên mặt Linh, khiến cô cảm thấy lòng dịu lại. Cô quay sang Hoàng, nụ cười khẽ nở trên môi: “Cảm ơn… anh đã cùng mình đi dạo dưới mưa.”

Hoàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì đâu… mình cũng rất vui khi được cùng cậu.”

Họ tiếp tục bước đi, không nói nhiều, nhưng từng khoảnh khắc bên nhau đều tràn ngập sự đồng cảm, bình yên và chữa lành. Linh cảm nhận rằng, dù bão tố ngoài kia vẫn tồn tại, thì trong tim cô, cơn mưa đã rửa sạch đi phần nào những tổn thương âm thầm, để cô bắt đầu học cách mở lòng và tin tưởng vào sự hiện diện của người khác.

Khi trở lại căn hộ, Linh đứng trước cửa sổ nhìn ra con phố vừa tạnh mưa. Những giọt nước còn sót lại trên lá cây, trên lan can, lấp lánh như những hạt ngọc nhỏ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng và nhịp tim ổn định. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy tim mình không còn trống rỗng.

Và Linh biết, dưới cơn mưa nhẹ hôm nay, một chương mới trong cuộc đời cô vừa bắt đầu – chương của sự chữa lành, của niềm hy vọng, và của một tình bạn lâu năm được hàn gắn, mở ra cánh cửa cho những cảm xúc dịu dàng mà cô từng tưởng đã mất đi mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×