bố già

Chương 11: Sợ dây vô tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, trời trở gió, từng cơn mưa bụi lất phất rơi xuống những mái tôn cũ kỹ ở khu trọ nghèo. Trong căn phòng chật hẹp, Sâu nằm vật ra trên chiếc chiếu rách, mùi bia rượu vẫn còn vương trên áo. Cậu cố gắng nhắm mắt nhưng đầu óc quay cuồng, lồng ngực nặng trĩu như bị ai đó đè ép.

Ở ngoài hiên, một bóng dáng gầy guộc lặng lẽ đứng nép mình trong màn mưa. Đó là ông Thành. Suốt mấy ngày nay, ông cứ lặng lẽ tìm đến, đứng từ xa dõi theo con trai. Không dám bước vào, không dám gõ cửa, ông chỉ biết nhìn ánh đèn yếu ớt hắt ra từ căn phòng ấy mà lòng nhói đau.

Trong men say, Sâu bỗng giật mình tỉnh giấc. Cậu cảm giác như có ai đang nhìn mình. Ra cửa sổ, bóng tối bao trùm, chỉ có những hạt mưa loang loáng dưới ánh đèn đường. Nhưng Sâu vẫn thấy lạ lắm — như thể đâu đó ngoài kia, có đôi mắt quen thuộc đang dõi theo, một sợi dây vô hình nối liền trái tim mình với một nơi nào xa lắm.

Mấy hôm sau, Sâu bắt đầu nhận ra những điều bất thường. Sáng tỉnh dậy, trước cửa phòng cậu có túi bánh mì, đôi khi kèm theo chai nước lọc. Hôm khác thì có gói thuốc cảm khi Sâu bị ho. Cậu hỏi mấy người ở trọ, ai cũng lắc đầu.

Trong lòng cậu bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ: vừa ấm áp, vừa bất an. “Ai lại để ý đến mình đến mức đó? Hay là…” Cậu chợt nhớ đến cha. Hình ảnh ông già gầy gò, hằng ngày chạy xe dưới nắng mưa, ánh mắt nghiêm khắc nhưng luôn ẩn chứa tình thương, bỗng hiện về rõ mồn một.

“Không… chắc cha ghét mình lắm rồi. Chắc cha chẳng buồn tìm đâu.” — Sâu lẩm bẩm, nhưng lòng lại run lên từng hồi. Cậu muốn tin, muốn hy vọng đó chính là cha, nhưng lại sợ sự thật làm mình thất vọng thêm một lần nữa.

Ở một góc khác, ông Thành vẫn tiếp tục cuộc hành trình âm thầm. Ban ngày ông chạy xe, ban đêm ông tìm cách đến gần khu trọ. Ông đã vài lần định gõ cửa phòng, nhưng bàn tay lại run rẩy dừng lại giữa chừng. Ông sợ Sâu sẽ đẩy ông ra, sẽ nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng như lần cuối cùng họ cãi nhau.

Nhưng ông không thể bỏ mặc. Mỗi lần thấy con trai bước ra khỏi phòng, đi làm thuê bốc vác hoặc lụi hụi theo đám bạn nhậu, ông đều lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ. Có lần, ông thấy Sâu bị một gã say rượu trong quán nhậu gây sự. Trước khi gã kịp ra tay, ông Thành đã lao vào, giả vờ như một khách xe ôm đi ngang can thiệp. Ông gánh lấy cú xô mạnh từ gã kia, rồi vội vàng bỏ đi trước khi Sâu kịp nhận ra.

Đêm đó, Sâu trở về phòng, lòng cứ bồn chồn. Cậu nhớ lại khoảnh khắc gã say bị đẩy ngã, còn bóng dáng gầy gầy lao ra bảo vệ mình thoáng vụt qua. Tim cậu chợt nhói lên: “Có phải… cha không? Cha đang dõi theo mình thật sao?”

Những câu hỏi không có lời đáp khiến Sâu mất ngủ. Cậu bắt đầu để ý nhiều hơn, thậm chí nhiều lần giả vờ say để thử xem bóng dáng quen thuộc ấy có xuất hiện nữa không. Và đúng thật, mỗi khi cậu loạng choạng trên đường, dường như luôn có một ai đó đứng lẩn khuất ở cuối hẻm, ánh mắt dõi theo đầy lo âu.

Sâu không biết nên khóc hay nên cười. Cậu muốn chạy đến ôm chầm lấy cha, nhưng tự ái, mặc cảm và sự giận dỗi tuổi trẻ vẫn níu chặt đôi chân. Cậu thấy mình chẳng xứng đáng, bởi bao nhiêu lỗi lầm đã làm cha đau khổ.

Còn ông Thành, mỗi đêm đứng trong mưa gió, đôi mắt cay xè, lòng ông lại thầm nói:
— Con ơi, cha đây. Cha vẫn ở đây, chỉ chờ ngày con chịu quay về…

Giữa những con phố tăm tối, một sợi dây vô hình đã nối liền hai trái tim cha con. Dù chưa chạm mặt, dù chưa nói một lời, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của nhau — một sự hiện diện vừa âm thầm, vừa mãnh liệt, như ngọn lửa le lói trong bóng đêm, chờ ngày bùng cháy rực sáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×