Đêm ấy, khu trọ nghèo lặng lẽ chìm trong tiếng mưa rả rích. Những bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt xuống mặt đường loang lổ, gió lùa qua khe cửa lạnh buốt. Trong căn phòng nhỏ, Sâu ngồi tựa lưng vào tường, lòng nặng trĩu. Đã nhiều ngày rồi, cậu cảm thấy rõ rệt sự hiện diện của một ai đó quanh mình. Không còn là trùng hợp nữa.
Trên bàn, gói xôi còn nóng hổi mới được đặt trước cửa phòng từ khi nào. Sâu ngồi nhìn nó, bàn tay run run. “Không lẽ… là cha? Cha vẫn theo dõi mình sao? Vậy suốt thời gian qua, bóng dáng ấy… thật sự là cha?”
Trong lòng cậu như có hai dòng cảm xúc đối chọi: một bên khao khát được ôm lấy người cha mà mình đã cãi vã, bỏ đi; một bên lại trĩu nặng tự ái và mặc cảm, sợ cha không tha thứ. Cuối cùng, Sâu nắm chặt tay, hít một hơi sâu. Cậu quyết định: đêm nay sẽ thử một lần, dù kết quả ra sao.
— “Nếu đúng là cha, mình phải nhìn thấy. Nếu không, thì ít nhất… mình cũng không còn băn khoăn nữa.”
Đêm đã khuya, cơn mưa đã ngớt, chỉ còn những giọt nước lăn dài trên mái tôn rơi lộp độp. Sâu khẽ mở cửa phòng, bước ra ngoài, giả vờ loạng choạng như một kẻ say. Cậu đi men theo con hẻm, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi. Trái tim đập thình thịch.
Và rồi… ở cuối con hẻm, dưới ánh đèn vàng hiu hắt, cậu thấy một bóng dáng gầy gò, mái tóc lốm đốm bạc, chiếc áo mưa cũ sũng nước. Người đó đứng lặng, tay ôm chặt cái túi vải cũ kỹ. Không cần nhìn kỹ, Sâu cũng nhận ra ngay: đó là cha.
Bước chân cậu như bị chôn xuống mặt đất. Cậu muốn chạy lại ôm lấy ông, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Tất cả ký ức ùa về — những bữa cơm kham khổ cha để phần, những lần ông đội mưa chở hàng, những lần bị cha mắng rồi lại lén thấy ông ngồi thở dài một mình.
Không kìm được nữa, Sâu cất giọng run run:
— Cha… có phải cha không?
Ông Thành giật mình. Bóng dáng con trai đứng ngay trước mắt, gầy gò hơn, hốc hác hơn so với ngày bỏ nhà đi. Cả hai đôi mắt chạm nhau, và trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu uất hận, giận dỗi, tự ái… tan biến.
Ông Thành lắp bắp, giọng nghèn nghẹn:
— Ừ… cha đây. Cha vẫn luôn ở đây, con à.
Nước mắt Sâu bỗng trào ra, nóng hổi giữa đêm lạnh. Cậu lao đến, quỳ sụp xuống trước mặt ông:
— Con xin lỗi, cha ơi! Con sai rồi… Con bỏ nhà đi, để cha mẹ và em lo lắng. Con… con bất hiếu quá…
Ông Thành run rẩy đưa tay đỡ con trai, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ thốt được vài từ rời rạc:
— Con… còn sống, cha mừng lắm rồi. Cha chẳng trách gì hết.
Hai cha con ôm nhau trong bóng đêm, giọt nước mắt hòa lẫn cùng mưa, như rửa trôi bao nhiêu khoảng cách và hiểu lầm. Những tiếng nấc nghẹn ngào, những lời xin lỗi và tha thứ không thành lời, nhưng tất cả đã được trái tim họ cảm nhận trọn vẹn.
Đêm ấy, giữa con hẻm tối tăm, ánh sáng từ ngọn đèn vàng mờ hắt xuống như ôm lấy hai bóng người. Đó không chỉ là cuộc gặp gỡ, mà là sự tái sinh của một tình phụ tử tưởng chừng đã rạn nứt.
Sâu ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
— Cha, con muốn về nhà. Con nhớ mẹ, nhớ em Mai… Con muốn làm lại.
Ông Thành mỉm cười trong nước mắt, bàn tay chai sạn vỗ nhẹ lên vai con trai:
— Ừ… về thôi con. Nhà vẫn chờ con. Cha mẹ vẫn chờ con.
Trong bóng đêm ấy, sợi dây vô hình giữa hai cha con cuối cùng cũng được hiện hữu rõ rệt, gắn kết bằng cả máu, nước mắt và tình thương. Một khởi đầu mới đang chờ phía trước — khởi đầu cho hành trình đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hy vọng.