Buổi sáng hôm ấy, căn nhà nhỏ cuối xóm như sáng bừng lên trong một thứ ánh nắng lạ lẫm. Sau bao ngày bão giông, cuối cùng, ông Thành cũng dắt Sâu trở về. Bước chân cậu trai còn chần chừ, nặng nề, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự khát khao được trở lại mái ấm.
Bà Mai vừa nhìn thấy con trai, nước mắt tuôn như mưa, không nói nên lời, chỉ ôm chầm lấy Sâu. Người mẹ gầy gò run rẩy, bàn tay lấm tấm chai sần khẽ vuốt mái tóc rối bời của cậu, như sợ chỉ cần buông ra là con sẽ lại biến mất. Em gái của Sâu, nhỏ hơn nhiều tuổi, cũng sà tới, vừa khóc vừa cười, gọi khàn giọng:
— Anh Sâu… anh Sâu về rồi!
Căn nhà vốn im lìm bỗng tràn ngập hơi ấm của sự đoàn tụ. Ông Thành đứng sau, mắt đỏ hoe, cố giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng bàn tay chai sạn cứ run lên liên hồi. Ông không ôm lấy con ngay, chỉ lặng lẽ gật đầu, như một lời thừa nhận muộn màng: “Cha sai rồi…”.
Những ngày sau đó, cuộc sống trong gia đình bắt đầu chuyển động khác. Sâu được cha mẹ bao bọc, nhưng cũng đối diện với nhiều thử thách. Cậu phải làm quen lại với công việc đồng áng, với nếp sống cũ, với cái nhìn còn dè dặt từ xóm làng. Trong lòng cậu, những vết thương tinh thần vẫn còn nhức nhối, và con đường hòa hợp với cha cũng chẳng thể ngày một ngày hai.
Ông Thành thì vừa mừng vừa lo. Mừng vì con đã trở về, lo vì phía trước vẫn còn bao khó khăn: chuyện làm ăn đang nặng gánh, những định kiến từ người ngoài, và nhất là tâm hồn con trai đã trải qua quá nhiều va đập. Có những đêm ông thức trắng, nhìn ra sân trống, lẩm bẩm:
— Miễn sao nó chịu về… còn lại, cha có gánh thay cũng được.
Trong khoảnh khắc đoàn tụ ấy, cả gia đình hiểu rằng, hành trình vẫn chưa kết thúc. “Ngày trở về” không phải là điểm cuối, mà chỉ là khởi đầu cho một chặng đường mới – nơi họ sẽ cùng nhau học cách hàn gắn, vượt qua định kiến, và tìm lại bình yên tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi.