Ngày Sâu trở về, cả xóm nhỏ xôn xao như vừa chứng kiến một câu chuyện hiếm có. Nhưng sự tò mò của người đời chẳng mấy khi đi kèm với lòng bao dung. Những ánh mắt dòm ngó, những lời xì xào lẫn tiếng thở dài cứ đeo bám lấy gia đình ông Thành.
— Thằng đó bỏ đi cả mấy tháng trời, nay quay về, không biết rồi có nên thân được không?
— Con cái mà dám cãi cha, bỏ nhà đi, thì coi chừng lại ngựa quen đường cũ thôi…
Những lời nói tưởng chừng vu vơ ấy, rơi vào tai Sâu, như mũi kim nhọn. Cậu im lặng, ít khi ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong nhà, giúp mẹ dọn dẹp, phụ cha việc đồng áng. Nhưng đôi khi, cậu vẫn cảm thấy mình là “người ngoài” ngay chính trong quê hương.
Gia đình ông Thành cũng không còn vẹn nguyên như trước. Mùa màng thất bát, nợ nần từ những vụ đầu tư trồng trọt không thành khiến ông phải cắn răng vay mượn. Bà Mai thì sức khỏe yếu dần, nhưng vẫn gắng gượng lo cơm nước. Trong bữa cơm, không khí tuy có tiếng cười, nhưng cũng có những khoảng lặng dài.
Khoảng cách cha con vẫn còn đó. Ông Thành thương con, nhưng mỗi lần mở miệng lại lúng túng. Nhiều khi, ông chỉ biết đứng từ xa nhìn Sâu xách nước, gánh cỏ, mà lòng vừa tự hào vừa ngổn ngang. Còn Sâu, dù đã trở về, vẫn mang trong mình cảm giác bất an. Cậu muốn chứng tỏ bản thân, muốn cho cha thấy rằng mình không còn là thằng con trai bồng bột, nhưng mỗi khi bắt gặp cái nhìn nghiêm khắc của ông Thành, mọi lời muốn nói lại nghẹn lại.
Có một đêm, khi cả nhà đã ngủ, Sâu lặng lẽ ngồi ngoài hiên. Tiếng dế kêu râm ran, ánh trăng trải dài trên sân gạch. Cậu khẽ thì thầm như nói với chính mình:
— Về rồi… nhưng liệu có thật sự là về chưa?
Trong căn buồng tối, ông Thành trở mình, nghe thấy tiếng thì thầm ấy. Ông chua xót, nhưng vẫn im lặng. Có những khoảng cách, chỉ có thời gian và sự cảm thông mới có thể lấp đầy.
Ngày trở về mang lại niềm vui, nhưng cũng mở ra một loạt thử thách. Gia đình giờ đây không chỉ phải đối mặt với gánh nặng cơm áo gạo tiền, mà còn phải học cách chữa lành những vết nứt trong lòng – thứ vô hình nhưng nặng nề hơn bất cứ món nợ nào.