Những ngày sau khi trở về, Sâu sống trong sự giằng xé giữa mặc cảm và khát khao chứng tỏ bản thân. Cậu biết gia đình đang nặng gánh cơm áo, nhìn cha ngày ngày chạy xe ôm về nhà với tấm lưng mỏi nhừ, mồ hôi ướt đẫm áo, lòng Sâu dấy lên một cảm giác xót xa khó tả.
Một buổi sáng, khi ông Thành chuẩn bị ra bến xe để chở khách, Sâu mạnh dạn lên tiếng:
— Cha, cho con đi cùng được không? Con… con muốn phụ cha một tay.
Ông Thành khựng lại, tay siết chặt chiếc mũ bảo hiểm. Trong đôi mắt ông, một thoáng gì đó vừa bất ngờ, vừa nghi ngại. Ông định gạt đi, sợ con trai chỉ hứng thú nhất thời. Nhưng rồi, nhìn ánh mắt chân thành của Sâu, ông khẽ gật đầu:
— Ừ… đi thì đi. Nhưng ngồi yên cho chắc, chưa quen thì đừng có hóng hớt nhiều.
Hôm ấy, lần đầu tiên sau bao tháng, hai cha con ngồi chung một chiếc xe. Gió sớm thổi qua, mang theo mùi bụi đường và hơi ẩm từ cánh đồng lùa vào. Sâu cảm thấy một điều gì đó khác lạ: cậu không còn là kẻ bỏ nhà đi lang bạt nữa, mà là người đồng hành cùng cha trên chặng đường mưu sinh.
Ngày đầu tiên không dễ dàng. Ông Thành phải chở khách, còn Sâu thì ngồi phía sau, quan sát. Có những lúc, cậu muốn mở lời trò chuyện với khách để tỏ ra nhanh nhẹn, nhưng ông Thành nghiêm giọng:
— Xe ôm không phải cái chỗ để nói nhiều. Người ta cần đến nơi an toàn, nhanh chóng, vậy là đủ.
Sâu cắn môi, gật đầu. Nhưng tận sâu trong lòng, cậu bắt đầu hiểu: công việc cha đang làm, tưởng giản đơn mà đầy nhọc nhằn.
Buổi chiều, khi khách đã thưa, Sâu đề nghị:
— Cha, hay để con thử chở khách một cuốc? Con cũng biết chạy mà.
Ông Thành do dự, cuối cùng cũng đồng ý. Cậu run run nổ máy, đón một người khách trẻ, rồi cố giữ tay lái vững vàng. Chuyến xe không dài, nhưng với Sâu, đó là cả một thử thách. Khi trả khách xong, cậu thở phào, nhận tờ tiền nhàu trong tay, cảm giác như vừa bước qua một ngưỡng cửa mới.
Đêm ấy, Sâu ngồi lặng lẽ bên hiên, tay mân mê tờ tiền đầu tiên mình kiếm được bằng nghề xe ôm. Cậu đưa cho cha:
— Cha, con làm được rồi. Đây… là tiền công đầu tiên của con.
Ông Thành nhìn tờ tiền, lòng dâng trào một nỗi khó tả. Ông không nhận, chỉ đẩy nhẹ về phía con trai:
— Giữ lấy. Quan trọng là con hiểu được mồ hôi nó đổi ra như thế nào.
Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa cha và con như được rút ngắn lại. Không còn là những lời trách móc, không còn là sự im lặng nặng nề. Thay vào đó, là sự đồng cảm âm thầm – một sợi dây mới được nối lại, dù còn mong manh, nhưng đủ để cả hai cảm thấy yên lòng.
“Bước chân đầu tiên” của Sâu đã bắt đầu như thế – chậm rãi, run rẩy, nhưng đầy quyết tâm. Và chính bước chân ấy, là tiền đề cho những chặng đường dài phía trước, nơi cậu không chỉ muốn phụ cha mưu sinh, mà còn muốn cùng cha gánh vác cả gia đình.