Sau vài tuần theo cha chạy xe ôm, Sâu dần quen với nhịp sống gấp gáp của phố phường. Cậu bắt đầu hiểu rằng những tờ tiền nhỏ bé đổi lấy từ từng chuyến xe không hề dễ dàng. Nhưng sâu trong lòng, Sâu vẫn muốn nhiều hơn thế. Cậu không muốn cha mãi còng lưng chở khách dưới nắng mưa, không muốn gia đình cứ lẩn quẩn trong cảnh thiếu trước hụt sau.
Một buổi sáng, khi đưa cha ra bến xe, Sâu vô tình nghe mấy anh tài xế bàn tán:
— Ở khu công nghiệp ngoài kia đang tuyển công nhân bốc vác, lương cũng tạm.
— Hoặc đi làm phụ hồ, tiền công ngày cũng được trăm mấy.
Nghe vậy, lòng Sâu trỗi dậy niềm khao khát. Cậu nghĩ, nếu mình làm được việc nặng nhọc, ít ra còn có thể kiếm tiền nhanh hơn nghề xe ôm. Tối hôm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Sâu lặng lẽ suy nghĩ. Bàn tay chai sạn của cha, ánh mắt buồn buồn của mẹ, nụ cười khát sữa của em gái… tất cả như thôi thúc cậu phải làm điều gì đó.
Hôm sau, thay vì theo cha, Sâu tự mình đi tìm việc. Cậu đến khu chợ lao động gần bến xe. Người chen chúc, kẻ gồng gánh, tiếng rao, tiếng gọi í ới. Một người đàn ông trung niên bước đến, gương mặt gầy gò nhưng ánh mắt lộ vẻ láu cá:
— Tìm việc à em trai? Tao có mối phụ hồ cho công trình, tiền công cuối ngày thanh toán. Làm được thì theo.
Sâu gật đầu, không do dự. Công việc nặng nhọc, nhưng cậu nghĩ chỉ cần cố gắng, có tiền mang về, cha sẽ nở nụ cười tự hào.
Ngày đầu tiên, Sâu lăn lộn dưới nắng, bê từng bao xi măng nặng trĩu, mồ hôi ướt đẫm áo. Lưng đau, tay rát, nhưng trong lòng cậu lại thấy ấm áp: ít ra, đây là “đồng tiền thật” của mình. Tối về, cậu cầm những tờ tiền lương đầu tiên, cảm giác như mình đang trưởng thành hơn.
Nhưng đời không đơn giản. Sau vài ngày, gã cai thầu hẹn trả lương gộp, rồi viện cớ trì hoãn. Có lần, Sâu còn bị mấy người đàn ông xấu bụng rủ rê:
— Ê nhóc, làm phụ hồ cực lắm. Hay qua chỗ tao, đi bốc hàng lậu, tiền nhanh gấp đôi. Chỉ cần nhắm mắt làm, đừng hỏi nhiều.
Câu nói ấy ám ảnh Sâu. Trong đầu cậu, một bên là cha – người dạy rằng tiền phải đổi bằng mồ hôi chính đáng. Một bên là sự cám dỗ – tiền nhiều, nhanh, có thể giúp mẹ bớt khổ, em gái bớt thiếu thốn.
Đêm đó, Sâu không ngủ được. Cậu ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường hắt xuống con hẻm ẩm ướt. Trong lòng, cậu tự hỏi: “Liệu mình có đủ sức đi con đường thẳng, hay sẽ ngã vào những lối tắt tối tăm?”
Ông Thành không biết những giằng xé đó trong con trai. Nhưng bằng linh cảm của một người cha, ông bắt đầu để ý thấy Sâu về muộn, ánh mắt lúc nào cũng trĩu nặng suy tư. Ông im lặng, chờ đợi, như sợi dây neo lặng lẽ giữ con trai khỏi bị cuốn trôi.
Những cơ hội trước mặt Sâu cứ chập chờn như ảo ảnh – vừa hứa hẹn, vừa nguy hiểm. Và chính trong giai đoạn ấy, số phận bắt đầu đặt cậu trước một ngã rẽ mới, nơi mà chỉ một quyết định sai lầm thôi, tất cả những gì vừa hàn gắn cùng gia đình có thể tan vỡ lần nữa.