Buổi chiều hôm ấy, mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, gió thổi hun hút giữa những dãy nhà cao tầng như dự báo một cơn giông sắp tràn qua. Sâu ngồi một mình trên bậc thềm của công trình xây dựng, đôi tay rã rời, áo dính đầy bụi xi măng, đôi mắt dán chặt vào những tờ tiền công ít ỏi vừa nhận được. Bốn ngày trời làm quần quật, mồ hôi ướt đẫm áo, lưng đau nhức đến mức đêm ngủ cũng không yên, vậy mà số tiền trong tay chẳng đủ để mua một đôi giày mới cho em gái.
Trong lúc Sâu còn chìm trong suy nghĩ, gã đàn ông lạ mặt từng bắt chuyện hôm trước lại xuất hiện. Hắn ngồi phịch xuống cạnh Sâu, mùi thuốc lá hăng hắc ám vào không khí.
— Thấy chưa? — hắn nhếch mép cười, giọng khàn khàn. — Làm phụ hồ cực khổ mấy ngày trời, mà tiền chỉ đủ ăn. Muốn lo cho gia đình kiểu này thì đến bao giờ?
Sâu im lặng. Hắn tiếp tục, lời nói như mũi dao cắm vào lòng cậu:
— Tao nói rồi, qua chỗ tao thì chỉ cần bốc vài kiện hàng, nhanh gọn, một đêm có thể gấp ba, gấp bốn lần. Không cần mồ hôi rơi lã chã thế này. Mày còn trẻ, có sức, sao không làm?
Ánh mắt Sâu thoáng dao động. Hắn lập tức nhận ra, liền rút trong túi ra một xấp tiền, cố tình đếm ngay trước mặt:
— Đây, mới tối qua thôi. Một chuyến hàng, nhẹ nhàng như chơi. Đếm thử đi, hơn cả tháng mày cực khổ ở đây.
Mùi tiền phảng phất, ánh sáng xanh rờn của những tờ bạc mới khiến tim Sâu đập mạnh. Trong đầu cậu, hình ảnh cha lưng còng dưới nắng gắt, hình ảnh mẹ lúi húi tính toán từng đồng đi chợ, và cả đôi dép sứt quai của em gái Mai… lần lượt hiện lên. Tất cả như một bản nhạc hỗn loạn, xô đẩy cậu về phía quyết định.
— Tôi… tôi sẽ nghĩ. — Sâu lắp bắp, rồi đứng dậy bỏ đi, sợ ánh mắt của gã kia có thể nhìn thấu tâm can mình.
Tối đó, Sâu về nhà muộn. Ông Thành ngồi trước hiên, chiếc áo sơ mi đã bạc màu, gương mặt lộ rõ mệt mỏi sau cả ngày chạy xe. Thấy con trai bước vào, ông ngẩng lên, cười nhẹ:
— Đi làm về mệt lắm hả con? Ăn cơm đi, mẹ mày để phần rồi.
Chỉ một câu nói giản dị thôi, mà lòng Sâu chợt nhói. Cậu nhìn gương mặt cha dưới ánh đèn vàng leo lét: đôi mắt hằn sâu nếp nhăn, vầng trán sạm nắng, bàn tay gầy guộc chai sạn. Cha đã chịu khổ cả đời, vậy mà vẫn lo lắng cho mình từng bữa ăn, giấc ngủ.
Sâu cắn chặt môi. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt thấy xấu hổ cho chính mình – người con trai đã từng toan tính bỏ mặc cha mẹ để chạy theo cám dỗ tiền bạc.
Nhưng sự đời không chỉ có cảm xúc đơn giản. Đêm khuya, khi cả nhà đã ngủ, Sâu vẫn trằn trọc. Cậu nghĩ về xấp tiền dày cộp mà gã đàn ông kia khoe, nghĩ đến viễn cảnh gia đình mình được đổi đời chỉ bằng vài chuyến hàng. Sự giằng xé ấy khiến cậu như bị xé đôi: một bên là ánh mắt cha hiền lành mà kiên quyết, một bên là tiếng gọi ma mị của đồng tiền.
Ngày hôm sau, Sâu nhận được một tin nhắn lạ: “Đêm nay, mười giờ, ngõ sau bến xe. Nếu muốn đổi đời, đến.”
Tim cậu đập loạn. Đây là cơ hội, hay là vực thẳm?
Cả ngày hôm ấy, Sâu làm việc như cái bóng. Đồng nghiệp gọi, cậu không nghe. Người quản lý quát, cậu chẳng để tâm. Tất cả tâm trí chỉ xoáy quanh cuộc hẹn tối nay.
Đêm xuống, Sâu bước ra khỏi nhà, lấy lý do đi làm thêm. Ông Thành nhìn theo bóng con trai khuất dần trong con hẻm tối, lòng bất chợt nhói lên một linh cảm chẳng lành. Ông không hỏi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, như muốn giữ con lại bằng sợi dây vô hình.
Đúng mười giờ, Sâu có mặt ở điểm hẹn. Gã đàn ông kia chờ sẵn, cùng vài kẻ lạ mặt. Những thùng hàng xếp chồng lên nhau, ánh đèn pin chập chờn trong đêm. Gã vỗ vai Sâu, cười khẩy:
— Chỉ cần mày theo tao từ hôm nay, tao đảm bảo chẳng bao lâu nữa mày sẽ có thứ mà cả đời cha mày mơ cũng không thấy.
Sâu hít một hơi dài. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: đây không còn chỉ là chuyện kiếm tiền nữa, mà là lựa chọn định mệnh. Một khi bước vào, sẽ chẳng thể quay lại.
Trong đầu cậu vang lên hai giọng nói: một giọng khàn khàn, cám dỗ, đầy hứa hẹn; và một giọng khác, trầm ấm, đầy hy sinh – giọng cha, từng nói: “Con ạ, có thể chúng ta nghèo, nhưng nghèo mà sống ngay thẳng thì mới ngẩng mặt được với đời.”
Sâu đứng đó, mồ hôi lạnh túa ra, bàn tay siết chặt. Cậu biết, chỉ một bước chân thôi, cuộc đời mình sẽ rẽ sang con đường hoàn toàn khác.
Và rồi…