bố già

Chương 18: Bước chân trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm nay, thành phố như khoác lên mình một tấm áo lặng lẽ nhưng bất an. Đường phố thưa thớt, chỉ còn những ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống vỉa hè ẩm ướt. Sâu đứng lặng trong ngõ nhỏ phía sau bến xe, nơi bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng lấy cậu. Trước mặt là những thùng hàng bí ẩn, bên cạnh là những gương mặt nửa lạ nửa quen, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cậu, chờ đợi.

Gã đàn ông từng dụ dỗ Sâu nhếch mép, đưa cho cậu một chiếc bao tay đen:

— Đeo vào đi. Chỉ cần tối nay mày làm trót lọt, coi như chính thức nhập bọn. Tiền nong, tao lo.

Sâu đưa tay run run cầm lấy. Trong khoảnh khắc ấy, tim cậu đập thình thịch, như thể có hàng ngàn tiếng trống đang dồn dập vang lên. Cậu nhớ đến cha, nhớ đến mái nhà ọp ẹp với chiếc bóng đèn vàng leo lét. Nhớ đến những bữa cơm chỉ có rau với nước mắm, nhớ đến tiếng ho khan của mẹ, nhớ cả ánh mắt hồn nhiên của Mai khi nhìn đôi dép rách mà cười ngại.

Nhưng rồi, hình ảnh xấp tiền dày cộp mà gã kia khoe vẫn hiện lên, hấp dẫn, quyến rũ như một lối thoát khỏi nghèo đói. Một bước chân thôi, cả gia đình sẽ bớt khổ.

Sâu đeo bao tay.

Một thoáng yên lặng, rồi gã đàn ông vỗ mạnh vào vai cậu, cười lớn:

— Giỏi! Tối nay chỉ cần khuân mấy thùng hàng này lên xe tải, xong việc là mày có ngay tiền công. Dễ như bỡn.

Sâu cắn môi, gật đầu. Bước chân đầu tiên được đặt xuống, dẫu run rẩy nhưng kiên quyết. Và ngay khoảnh khắc ấy, số phận như trượt sang một con đường khác.

Trong khi đó, ở nhà, ông Thành trằn trọc không ngủ. Bà Điệp thở dài, đặt tay lên vai chồng:

— Ông lo cho nó quá rồi. Con trai lớn rồi, nó biết lo cho bản thân.

Ông Thành không đáp. Chỉ có ánh mắt ông nhìn ra khoảng trời tối ngoài hiên, như đang dõi theo một bóng hình mờ nhạt nào đó. Trong lòng ông, một linh cảm nặng nề đè nén: có điều gì đó bất thường ở Sâu mà ông chưa chạm được.

Tại bãi xe, công việc bắt đầu. Những thùng hàng nặng, kín mít được chuyền tay. Mùi hắc của sơn, mùi lạ của hóa chất thoảng qua, khiến Sâu chột dạ. Nhưng gã đàn ông chỉ hất hàm, ra hiệu:

— Đừng hỏi nhiều. Làm đi.

Sâu cắn răng, bê từng thùng. Mồ hôi túa ra, không chỉ vì sức nặng mà còn vì nỗi lo mơ hồ. Trong đầu cậu chợt dấy lên câu hỏi: “Nếu cha biết, ông sẽ nhìn mình thế nào?”

Đột nhiên, một ánh đèn pin loé lên từ xa, kèm theo tiếng còi ngắn. Gã đàn ông lập tức quát khẽ:

— Công an! Nhanh, giải tán!

Cả nhóm hốt hoảng, mỗi người chạy một hướng. Sâu đứng khựng lại, hoảng loạn. Bàn chân cậu như bị đóng đinh xuống đất. Trong tích tắc, cậu thấy con đường trước mắt hiện ra hai lối: một là chạy theo những kẻ đó, cuốn vào vòng xoáy không lối thoát; hai là quay lại, dẫu có phải đối mặt với cha, với sự nghèo khổ, với thất bại.

Trái tim đập dữ dội, Sâu nắm chặt tay. Và rồi, không hiểu sức mạnh nào khiến cậu xoay người, lao đi về hướng ngược lại.

Ông Thành khi ấy vẫn ngồi trước hiên, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào bóng đêm. Bất giác, ông nghe tiếng bước chân hối hả lao vào con hẻm. Một bóng dáng quen thuộc ngã quỵ ngay trước cổng.

— Sâu! — ông Thành bật dậy, lao tới đỡ con trai.

Sâu thở dốc, mồ hôi lấm tấm, ánh mắt hoảng loạn như vừa thoát khỏi vực thẳm. Ông Thành không hỏi gì, chỉ siết chặt lấy vai con, bàn tay chai sạn run run.

— Cha… con… con suýt nữa… — giọng Sâu nghẹn lại, nước mắt ứa ra.

Ông Thành không trách, cũng chẳng gặng hỏi. Ông chỉ ôm lấy con, giọng khàn đi vì xúc động:

— Về rồi là được. Còn kịp, con trai ạ.

Đêm ấy, trong căn nhà nhỏ, không ai nói thêm điều gì. Chỉ có hơi ấm từ vòng tay cha truyền sang con, xóa đi cái lạnh của đêm tối và cả những bóng ma đang vây quanh.

Nhưng Sâu biết rõ: quyết định vừa rồi chỉ là bước đầu tiên. Những hệ quả, những mối nguy từ phía những kẻ kia chắc chắn chưa buông tha. Và gia đình nhỏ của cậu sẽ phải chuẩn bị cho một trận giông mới, còn dữ dội hơn tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×