Tiếng chuông đồng hồ cũ treo trên tường vừa điểm năm giờ sáng. Ông Thành đã ngồi dậy từ trước đó. Dù trời còn nhá nhem, tiếng gà gáy ngoài xóm vang lên lác đác, ông cũng chẳng thể ngủ thêm. Giấc ngủ với ông từ lâu chỉ như một khoảng ngắn để cơ thể kịp hồi sức, rồi lại tiếp tục cuốc mưu sinh.
Ông ra sân, vươn vai, xoa đôi đầu gối đã đau nhức vì chạy xe nhiều. Cái gió se lạnh của buổi sớm khiến ông rùng mình. Ông mở cánh cửa gỗ ọp ẹp, dắt chiếc Dream cũ ra ngoài. Chiếc xe đã gắn bó với ông suốt bao năm, từng mảnh sơn bong tróc, yên xe rách được dán lại bằng băng keo đen, lốp trước thì đã mòn. Ông lẳng lặng kiểm tra xăng, thắng, rồi lấy giẻ lau sơ lớp bụi phủ.
Trong nhà, bà Điệp ho sù sụ. Tiếng ho dai dẳng suốt mấy năm nay vẫn chưa dứt. Ông Thành quay vào, thấy vợ đang lom khom nhóm bếp. Cái bếp củi bé tí, cháy le lói, tỏa mùi khói cay nồng. Bà nấu nồi cháo trắng để cả nhà ăn lót dạ trước khi ai vào việc nấy.
“Bà nghỉ đi, để tôi lo,” ông vừa nói vừa lấy quạt nan quạt cho ngọn lửa bùng lên.
Bà Điệp lắc đầu, đôi mắt hõm sâu:
“Ông chạy xe cả ngày đã mệt, để tôi làm chút việc này còn đỡ thấy áy náy. Chứ ngồi không hoài tôi cũng buồn.”
Ông Thành im lặng, không cãi. Ông hiểu nỗi lòng của vợ. Người phụ nữ ấy cả đời gắn bó với ông, chịu cảnh nghèo khó, giờ sức khỏe yếu mà vẫn muốn gắng gượng san sẻ gánh nặng. Nhìn dáng bà gầy gò, ông thấy tim mình thắt lại.
Cháo chín, ông gọi hai đứa con dậy. Sâu lồm cồm bò ra khỏi giường, mái tóc rối bù, mắt ngái ngủ. Nó húp vội bát cháo, rồi khoác ba lô đi. Thằng bé nay mai phải chọn hướng đi cho cuộc đời mình, nhưng trong mắt ông, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn nông nổi.
“Ba, con tính xin việc phụ hồ, kiếm tiền phụ ba mẹ,” nó buông một câu khi đứng ở cửa.
Ông Thành gắt:
“Không được! Học xong thì hãy tính. Nghề phụ hồ cực khổ, nguy hiểm. Con đừng bỏ học giữa chừng.”
Sâu nhăn mặt, không nói thêm. Nó biết ba mình khó lay chuyển, nhưng trong lòng thì lửa bốc lên. Cái nghèo làm nó bức bối, muốn thoát ra ngay lập tức, còn ba nó thì cứ khư khư tin vào con đường học vấn.
Khác với anh trai, bé Mai ngoan ngoãn hơn nhiều. Nó ngồi ăn cháo chậm rãi, đôi mắt long lanh nhìn ba:
“Ba ơi, hôm nay con có tiết tập đọc, con muốn ba nghe con đọc trước.”
Ông Thành bật cười, gật đầu. Con bé cầm quyển sách, líu lo đọc vài đoạn. Giọng nó trong veo, lanh lảnh như chim hót. Ông nghe mà thấy lòng nhẹ nhõm, như thể mọi nhọc nhằn bỗng tan biến. Bé Mai chính là niềm hy vọng sáng nhất trong đời ông.
Ăn xong, ông Thành vội vã lên đường. Con đường quen thuộc vẫn đông nghịt người, khói xe phả mù mịt. Ông hòa vào dòng người, mắt đảo khắp nơi tìm khách. Mỗi cuốc xe chỉ vài chục ngàn, nhưng với ông, từng đồng bạc đều quý giá.
Gần trưa, ông chở một bà cụ từ chợ về. Cụ ngồi sau, tay ôm túi rau, vừa đi vừa than:
“Khổ quá chú ơi, rau hôm nay ế ẩm, bán chẳng được bao nhiêu.”
Ông Thành mỉm cười, đáp:
“Thời buổi này ai cũng khó, cụ ạ. Thôi thì ngày nào còn buôn bán được là may rồi.”
Trong cái nghề xe ôm, ông không chỉ là người chở khách, mà còn là chỗ để người ta trút bầu tâm sự. Ông lắng nghe, gật gù, đôi khi chen vào vài câu. Chẳng có gì cao siêu, nhưng cũng đủ để khách thấy nhẹ nhõm.
Buổi chiều, trời bỗng đổ mưa bất chợt. Ông trú tạm dưới hiên quán tạp hóa, quần áo ướt sũng. Cái lạnh ngấm vào xương khiến ông run lên, nhưng mắt vẫn dõi theo đường phố. Chỉ mong có ai gọi đi để kiếm thêm vài chục ngàn. Nhiều lần, ông nghĩ đến việc bỏ nghề, nhưng rồi lại thôi. Người già như ông biết làm gì khác?
Tối về, bữa cơm chỉ có canh bí và đĩa rau luộc. Thằng Sâu gắp vài đũa rồi đứng dậy, buông lời cộc lốc:
“Ăn hoài rau với cháo, con chán lắm rồi.”
Không khí bàn ăn chùng xuống. Ông Thành đặt đũa, giọng chậm rãi:
“Ba biết con khổ, nhưng cả nhà đều như nhau. Cố gắng chịu thêm một chút nữa.”
Sâu lặng thinh, mắt lảng đi chỗ khác. Trong lòng nó, sự bực bội chất chồng. Nó không hiểu sao ba lại cứ kiên nhẫn với nghèo khó như thế, thay vì liều lĩnh để đổi đời.
Sau bữa ăn, ông Thành lấy cuốn sổ cũ, cẩn thận ghi chép lại số tiền trong ngày. Hôm nay kiếm được 220 ngàn, trừ tiền xăng còn 150. Ông tính toán: 50 ngàn để mua gạo, 30 ngàn để lo thuốc ho cho bà Điệp, phần còn lại để dành cho học phí của con. Những con số ít ỏi nhưng ông cân đo tỉ mỉ như thể đó là cả gia tài.
Đêm xuống, ông lại ngồi ngoài hiên, điếu thuốc lập lòe trong tay. Ông nhìn vợ con đã ngủ say, mà lòng nặng trĩu. Mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến. Ông ước gì có một phép màu nào đó giúp ông nhẹ bớt gánh nặng, để gia đình thôi khổ. Nhưng ông biết, đời không dễ dàng như thế.
Ngày lại nối ngày, ông vẫn còng lưng chạy xe, vẫn kiên nhẫn chịu đựng. Cái nghèo như một sợi dây vô hình, quấn chặt lấy cuộc đời ông và gia đình. Ông Thành chỉ còn biết gồng mình, bởi ông hiểu rõ: nếu ông buông tay, cả gia đình sẽ ngã quỵ.
Chẳng ai ngờ, chính trong những tháng ngày nặng gánh tưởng chừng không lối thoát ấy, một bước ngoặt bất ngờ đang chờ đợi ông ở phía trước…