Con hẻm nhỏ dẫn ra trung tâm thành phố về đêm mờ tối, ánh đèn vàng hiu hắt phủ lên mặt đường lổn nhổn ổ gà. Sâu ngồi bệt bên vỉa hè, chiếc ba lô cũ kỹ ôm chặt trong tay. Bụng đói meo, miệng khô khốc, nhưng cậu chẳng biết mình sẽ đi đâu tiếp. Tiếng còi xe, tiếng người hối hả chen chúc như một thế giới khác hẳn với xóm lao động nghèo nơi cậu đã sống suốt bao năm.
Trong đầu Sâu vẫn văng vẳng tiếng quát của cha:
– Mày biết cái gì ngoài ảo tưởng! Học hành chưa tới đâu đã mơ với mộng!
Những lời ấy như lưỡi dao xoáy vào lòng. Cậu bỏ đi trong cơn tức giận, nhưng càng bước, cậu càng cảm thấy hụt hẫng. Lần đầu tiên trong đời, cậu thực sự rời khỏi vòng tay gia đình, dù vòng tay ấy khắc nghiệt, gai góc nhưng vẫn là nơi cậu từng bấu víu.
Sâu lê bước dọc con đường chính, đèn neon chớp nháy từ những quán nhậu, quán karaoke hắt ra ánh sáng nhức mắt. Trên vỉa hè, những đứa trẻ bán vé số, cụ già ngồi bán kẹo lạc, còn xa xa, vài gã mặt mũi bặm trợn chụm đầu hút thuốc. Phố thị hoa lệ trong mắt cậu giờ giống một mê cung đầy cạm bẫy.
Đêm đó, Sâu tìm đến một quán net mở suốt đêm. Cậu bỏ ra số tiền ít ỏi còn lại để mua vài giờ online. Màn hình sáng rực khiến cậu tạm quên đi cơn đói, nhưng khi trời hửng sáng, túi tiền đã gần cạn. Không thể về nhà, không thể ngủ quán net mãi, cậu đành lang thang khắp nơi tìm việc.
Công việc đầu tiên mà Sâu xin được là phụ rửa bát cho một quán phở nhỏ ven đường. Bà chủ quán mập mạp, giọng lanh lảnh, trả cho cậu vài chục nghìn một buổi. Đứng cả buổi tối trong làn nước rửa tay nhăn nheo, mùi dầu mỡ ngấm vào người, Sâu vừa mệt vừa tủi. Nhưng ít ra, cậu có cơm ăn, có chỗ ngả lưng ngay dưới gầm cầu thang của quán.
Thế nhưng, phố thị đâu chỉ có cơm ăn áo mặc. Nó còn đầy rẫy cám dỗ. Những người bạn mới cậu quen ở quán net rủ rê chơi game ăn tiền, cá độ bóng đá. Ban đầu, cậu chỉ thử vài chục nghìn, coi như giải trí. Nhưng rồi, mỗi lần thua, cậu lại muốn gỡ. Có hôm cậu mất trắng tiền công, bụng đói meo mà vẫn cắn răng chịu.
Có lần, Sâu lỡ tay lấy trộm mấy gói mì trong quán để ăn qua ngày. Bà chủ phát hiện, giáng vào cậu cái tát nảy lửa và đuổi thẳng ra đường. Cậu lang thang giữa đêm, chẳng còn nơi nào để đi.
Một tối mưa, Sâu trú dưới mái hiên của một khu chợ đã tàn. Mưa tạt lả tả, gió lạnh rít qua từng khe áo mỏng. Trong lúc co ro ôm ba lô, cậu chợt thấy một nhóm thanh niên cầm gậy gộc chạy qua, đuổi theo một gã trai mặt mũi bầm dập. Cảnh tượng hỗn loạn, la hét vang vọng cả khu phố. Sâu nhận ra, ngoài kia, cuộc sống còn dữ dội và tàn nhẫn hơn những cãi vã trong gia đình gấp trăm lần.
Cậu nhớ đến ánh mắt mẹ, nhớ đến khuôn mặt lo lắng của Mai. “Liệu giờ này cha có đang đi tìm mình không? Hay ông vẫn còn giận dữ?” – suy nghĩ ấy làm cậu nghẹn ngào. Nước mắt hòa vào mưa, nhưng Sâu nhanh chóng lau đi, không cho phép mình yếu đuối.
Ngày qua ngày, Sâu thử xin nhiều việc khác: bưng bê quán nhậu, phát tờ rơi, thậm chí đi phụ hồ. Công việc nào cũng khổ cực, tiền công bấp bênh. Có hôm, cậu bị quỵt lương, chẳng biết kêu ai. Cái gọi là tự do ngoài xã hội chẳng hề đẹp như cậu tưởng. Nó giống một vòng xoáy khắc nghiệt, đẩy một thằng con trai mười tám tuổi xuống tận đáy của sự cô độc.
Dù vậy, sâu thẳm trong lòng, Sâu vẫn giữ một ước mơ: thoát khỏi cảnh đời lam lũ, có thể chứng minh với cha rằng cậu cũng làm được, thậm chí còn hơn cả cái nghề xe ôm mà ông gắn bó suốt mấy chục năm.
Nhưng để đạt được ước mơ ấy, con đường trước mắt lại mịt mù.
Một buổi sáng, khi đang ngồi thẫn thờ bên lề đường, Sâu thấy một đứa trẻ bán vé số trạc tuổi em gái mình. Thằng bé gầy gò, nụ cười hồn nhiên chìa xấp vé số ra:
– Anh ơi, mua giùm em tờ số đi, còn mấy tờ cuối thôi.
Sâu lục túi, còn đúng mười nghìn. Do dự một lát, cậu mua lấy một tờ. Nhìn thằng bé lon ton chạy đi, cậu chợt thấy bóng dáng của chính mình: cũng đang bươn chải, cũng đang khát khao một tia sáng nào đó trong bóng tối nơi phố thị.
Tờ vé số được cậu gấp gọn, nhét vào ba lô. Lúc ấy, Sâu không hề biết, nó chính là sợi dây vô hình gắn kết định mệnh của mình với gia đình đang mong ngóng nơi quê nhà.
Đêm xuống, khi ngả lưng trên ghế đá công viên, Sâu nhìn bầu trời lấp lánh. Tiếng xe cộ xa dần, chỉ còn tiếng côn trùng và hơi thở nặng nhọc của chính cậu. Trong lòng cậu, một câu hỏi vang lên: Liệu cha có còn nhớ đến mình không? Liệu cha có hối hận vì những lời đã nói?
Câu trả lời chỉ có gió đêm mang đi. Nhưng Sâu hiểu rõ, hành trình phía trước của cậu sẽ còn nhiều bão tố.