bố già

Chương 6: Người cha lặng lẽ tìm con


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, ông Thành thức dậy muộn hơn mọi ngày. Chiếc giường tre ọp ẹp vẫn còn âm ấm hơi người, nhưng khoảng trống trống trải bên góc phòng nhắc ông rằng, thằng Sâu đã không còn ở đây nữa. Đã ba ngày rồi, nó bỏ đi không một lời từ biệt.

Ông Thành ngồi lặng bên chiếc bàn gỗ, đôi mắt sâu hằn những vệt đỏ vì mất ngủ. Cái thân già gầy guộc của ông như còng xuống hơn sau mấy ngày rong ruổi tìm con. Bà Điệp thì khóc lặng, đôi mắt sưng mọng, còn con bé Mai suốt đêm chỉ ngồi ôm cái gối, gọi tên anh nó trong cơn mơ.

– Nó còn nhỏ dại, chẳng biết ngoài kia hiểm nguy thế nào… – bà Điệp nghẹn ngào.
Ông Thành không đáp. Ông chỉ siết chặt bàn tay chai sần, trong lòng dấy lên một nỗi ân hận khó tả. Ông nhớ lại giây phút lớn tiếng với con trai, nhớ ánh mắt phẫn uất rồi quay lưng bỏ đi của nó.

Trong lòng người cha, bao nhiêu mệt mỏi, tức giận giờ đây đều hóa thành nỗi lo lắng. “Giá như lúc đó mình nhẫn nhịn hơn, nghe nó nói hết câu…” – ông tự trách, nhưng tất cả đã muộn.

Sau bữa sáng vội vàng, ông Thành lại dắt chiếc xe máy cà tàng ra khỏi nhà. Không chở khách vội, ông ghé qua những khu chợ, những quán net quanh xóm.
– Có thấy thằng nhỏ chừng này, mặt mũi gầy gầy, hôm trước đi ngang qua đây không? – ông chìa tấm ảnh cũ chụp cả gia đình, ngón tay run run chỉ vào Sâu.

Người thì lắc đầu, người thì ái ngại:
– Ở thành phố này, thanh niên bỏ nhà đi bụi nhiều lắm. Biết đâu mà tìm, chú ơi…

Câu trả lời nào cũng như nhát dao khoét thêm vào lòng ông. Nhưng ông Thành không bỏ cuộc. Ngày nào cũng vậy, vừa chở khách, ông vừa ghé hết đầu hẻm này sang ngõ khác, dò hỏi, tìm kiếm. Nắng cháy rát vai, gió tạt vào mặt khô khốc, ông vẫn kiên trì.

Có lần, ông nghe người ta bảo thấy một thằng bé bán vé số giống con trai mình đâu đó gần bến xe. Ông vội vàng chạy đến, tim đập thình thịch, nhưng khi đến nơi, hóa ra chỉ là một đứa trẻ khác. Ông đứng thẫn thờ, mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa hụt hẫng vừa tủi thân.

Đêm về, khi cả xóm đã tắt đèn, ông Thành ngồi lặng ngoài hiên, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay run rẩy. Ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống, chiếu lên gương mặt sạm nắng khắc khổ. Ông nghĩ đến cảnh Sâu ngoài kia – bụng đói, lưng trần, chẳng có ai bên cạnh.

Mai nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống cạnh cha:
– Ba ơi, anh Sâu có giận gì thì cũng sẽ quay về thôi. Anh thương mẹ, thương con mà…

Ông Thành khẽ gật, nhưng trong lòng lại cuộn sóng. Ông biết rõ ngoài kia đâu dễ sống. Ông hiểu hơn ai hết vì cả đời ông đã nếm trải. Bởi vậy, ông sợ con trai không chịu nổi cạm bẫy, sợ nó sa vào đường tăm tối.

Bà Điệp trong nhà khẽ thở dài, giọng nghẹn lại:
– Ông đi cả ngày, vất vả đã đủ rồi. Tôi chỉ mong thằng nhỏ bình yên.

Ông Thành dập điếu thuốc, gằn giọng:
– Chừng nào chưa tìm được nó, tôi còn chưa yên lòng.

Ngày thứ năm, ông quyết định in vài tờ rơi nhỏ, dán ảnh con trai và số điện thoại liên lạc, đem dán khắp nơi: bến xe, công viên, quán ăn… Người ta nhìn ông, kẻ thương hại, kẻ cười cợt. Nhưng ông mặc kệ. Chỉ cần có người nhìn thấy, chỉ cần có một tia hy vọng, ông sẵn sàng bấu víu.

Trong một lần chở khách ngang qua trung tâm thành phố, ông Thành bắt gặp một đứa trẻ bán vé số, dáng người nhỏ thó, áo quần lấm lem. Trong thoáng chốc, ông tưởng như thấy bóng con trai mình. Tim ông hẫng một nhịp. Ông tấp vội xe vào lề, bước xuống. Nhưng khi đến gần, ông nhận ra đó chỉ là một thằng bé khác.

Thằng nhỏ hồn nhiên chìa xấp vé số ra:
– Chú ơi, mua giùm con vài tờ đi…

Ông Thành lặng người, bàn tay run run móc tiền mua. Khi những tờ vé số đặt trong tay, ông bỗng thấy cay sống mũi. “Không biết giờ này con trai mình đang ở đâu? Có khi nó cũng đang bán vé số như thằng nhỏ này…”

Ông cất mấy tờ vé số vào túi, dặn thầm: “Sâu à, cha sẽ tìm được con. Bằng mọi giá.”

Tối hôm đó, khi trở về nhà, ông Thành lấy mấy tờ vé số ra, ngắm nghía dưới ánh đèn vàng. Con số in trên đó chẳng có ý nghĩa gì với ông, nhưng nó như một sợi dây vô hình gắn ông với những đứa trẻ lang thang ngoài kia – và cả đứa con trai đang lưu lạc của mình.

Giữa bóng tối của phố thị, hai cha con tuy xa cách, nhưng dường như đang bước trên cùng một con đường, chỉ khác hướng. Một bên là người cha lặng lẽ tìm con trong nỗi đau khắc khoải, một bên là đứa con đang bươn chải để tồn tại.

Số phận rồi sẽ sắp đặt để họ gặp lại, nhưng chưa phải lúc này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×