bố già

Chương 7: Đêm định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phố thị lên đèn. Những con đường dọc ngang như tấm lưới sáng vàng, nhưng dưới ánh đèn ấy là bóng tối của những mảnh đời bấp bênh. Đêm nay, gió thổi hun hút, se lạnh. Người xe tấp nập, tiếng còi, tiếng rao hàng hòa vào nhau, thành một bản nhạc hỗn loạn của đời sống mưu sinh.

Ở một góc ngã tư, nơi ánh đèn đường chỉ le lói, thằng Sâu ngồi bệt trên vỉa hè, xấp vé số mỏng dần theo từng tiếng rao khản cổ. Áo nó rách vai, bụng đói cồn cào, nhưng ánh mắt vẫn cố gắng giữ lấy một chút kiêu hãnh. Ba ngày nay, nó đã quen dần với việc bị người ta xua tay, quen với ánh nhìn lạnh nhạt, thậm chí là lời chửi rủa. “Không sao, mình sống được mà,” nó tự nhủ, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ đến mái nhà, nhớ đến cha – người đàn ông nghiêm khắc nhưng cũng là người vất vả nhất.

Cùng lúc ấy, cách đó chỉ vài con phố, ông Thành vừa kết thúc một cuốc xe dài. Lưng áo đẫm mồ hôi, mắt ông cay vì gió bụi. Trên chiếc xe cũ, vẫn còn mấy tờ rơi tìm con trai mà ông chưa kịp phát hết. Ông thở dài, đôi tay siết chặt tay lái, trong đầu chỉ hiện lên một gương mặt duy nhất: thằng Sâu.

Đêm nay, ông quyết định chạy thêm vài cuốc nữa để tranh thủ vừa chở khách, vừa tìm tung tích. “Biết đâu nó đang lang thang đâu đó,” ông tự nhủ.

Khoảng chín giờ tối, trời bất chợt đổ mưa. Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống lộp độp trên mái tôn, rồi nhanh chóng biến thành cơn mưa xối xả. Người ta hối hả tìm chỗ trú, hàng quán vội vàng che bạt, tiếng mưa át đi tiếng động cơ xe.

Sâu luống cuống ôm xấp vé số, chạy vào mái hiên một cửa hàng điện tử đã đóng cửa. Nó ngồi co ro, hai tay run vì lạnh. Mấy tờ vé số ướt nhòe, số chữ lem luốc. Nó thở dài, biết chắc chẳng ai mua thêm gì trong đêm mưa thế này. Đói, lạnh, và cô đơn – ba thứ ấy như một vòng xiết bóp nghẹt trái tim thằng bé.

Ở đầu phố, ông Thành vừa trả khách xong cũng vội tìm nơi trú mưa. Chiếc áo mưa mỏng tang chẳng đủ che cho cả người và xe. Ông ghé vào quán nước vỉa hè còn mở, gọi tạm một ly trà nóng. Trong khoảnh khắc ấy, qua màn mưa lấp lóa ánh đèn xe, ông thấy một bóng dáng nhỏ thó, ngồi co ro dưới mái hiên đối diện. Tim ông bỗng thắt lại.

Ông nheo mắt nhìn kỹ. Dáng gầy guộc ấy, cái cách nó ôm xấp giấy trong tay… Sao giống con mình đến thế?

– Bà chủ, cho tôi gửi cái xe… – ông vội vã dặn, rồi lao qua đường.

Bên kia, Sâu vẫn cúi gằm mặt, run rẩy. Cơn gió lạnh tạt qua, nó rùng mình. Đúng lúc ấy, một bàn tay khẽ đặt lên vai nó.

– Này con, con có sao không? – giọng một người đàn ông vang lên.

Sâu giật mình ngẩng đầu, đôi mắt hoảng loạn. Nhưng trong cơn hoảng hốt, nó không nhận ra gương mặt ấy. Ánh đèn đường mờ nhạt, mưa rơi xối xả, người đàn ông trông chỉ như một bóng dáng mờ ảo.

– Chú… chú mua giúp con vài tờ vé số không? – giọng nó run run, như một phản xạ đã quen.

Ông Thành đứng sững lại. Câu nói ấy làm tim ông nhói lên. Nhưng khi ánh sáng hắt rõ hơn, ông lại bàng hoàng. Không phải, gương mặt kia không giống hẳn thằng Sâu – hay có lẽ, đôi mắt nó đã khác quá nhiều sau những ngày lang thang?

Trong khoảnh khắc do dự ấy, một nhóm thanh niên chạy ngang, hò hét, rồi giật phăng mấy tờ vé số trong tay thằng bé. Nó hốt hoảng đứng bật dậy, chạy theo.

– Trả đây! Đồ khốn! – nó hét, giọng lạc đi trong mưa.

Ông Thành vội vàng đuổi theo, nhưng dòng người, xe cộ và màn mưa dày đặc đã chắn ngang. Khi ông thoát ra được, thì cả nhóm thanh niên và thằng nhỏ kia đã biến mất vào con hẻm tối.

Ông đứng lặng, mưa tạt vào mặt, ướt đẫm cả người. Trong lòng dấy lên một cảm giác mơ hồ: vừa hụt hẫng, vừa như có gì quen thuộc.

– Có phải… con không, Sâu? – ông thầm thì, giọng lạc trong tiếng mưa.

Đêm ấy, ông Thành trở về nhà muộn. Bà Điệp thấy chồng ướt sũng, vội vàng đưa khăn, lo lắng hỏi:
– Ông đi đâu mà để ướt thế này?

Ông không trả lời, chỉ ngồi xuống ghế, rút từ túi áo ra mấy tờ vé số đã nhăn nhúm vì mưa. Đặt chúng lên bàn, ông thẫn thờ nhìn, trong mắt ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.

Trong khi đó, ở một khu trọ tồi tàn bên ngoại ô, Sâu nằm trên tấm chiếu ẩm mốc, ôm lấy những tờ vé số sót lại. Nó không biết, chỉ vài phút trước, cha nó đã ở ngay gần, đã chìa tay ra, nhưng số phận lại kéo họ trượt khỏi nhau một lần nữa.

Đêm mưa trôi đi, để lại hai cha con ở hai nơi khác nhau, cùng chung một nỗi niềm: khao khát được gặp lại, nhưng vẫn bị ngăn cách bởi vô hình.

Một đêm định mệnh – suýt gặp nhau, nhưng cuối cùng vẫn lạc lối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×