bố già

Chương 9: Lời nhắn gửi từ quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng ve cuối mùa kêu râm ran trên những tán phượng già ven đường. Ông Thành chở khách qua trường cấp hai ngày xưa của Sâu, bỗng dưng mắt ông cay xè. Cổng trường sơn lại màu xanh mới, nhưng hàng ghế đá dưới gốc cây bàng vẫn còn nguyên chỗ Sâu từng ngồi, cặm cụi đọc cuốn truyện tranh cha mua ở tiệm sách cũ.

Bỗng nhiên, ký ức ùa về. Hồi đó, Sâu chỉ mới lớp tám, đi học về thường ghé vào quán nước ven đường đợi cha tới đón. Có lần, ông Thành tới muộn, trời đổ mưa, Sâu ướt sũng cả người. Thằng bé không trách cha, chỉ cười toe:
— Con biết cha kẹt khách, cha cực lắm. Con chờ được.

Lời nói giản dị ấy, năm tháng trôi đi ông tưởng đã quên. Vậy mà hôm nay, nhớ lại, tim ông đau nhói. Đứa con từng hiểu cha như thế, sao nay lại rời bỏ gia đình trong giận dỗi? Phải chăng, chính ông đã làm tổn thương nó nhiều hơn cả những nhọc nhằn của đời?

Tối đó, ông Thành mở tủ gỗ cũ lục lại tập vở cũ của Sâu. Giữa những trang giấy đã ố vàng, ông tìm thấy một tờ giấy nhỏ gấp làm đôi. Nét chữ nguệch ngoạc của thằng bé ngày xưa:

"Cha ơi, con ước gì mai mốt con làm bác sĩ, để chữa bệnh cho cha, để cha không phải chạy xe dưới nắng nữa. Con hứa học giỏi để làm cha vui."

Ông Thành run rẩy, tay siết chặt tờ giấy. Mắt ông mờ đi, không biết vì bụi hay vì nước mắt. Bà Điệp thấy vậy, vội lại gần:
— Ông tìm được gì thế?

Ông đưa tờ giấy cho bà. Bà đọc xong, nghẹn ngào không thốt nổi. Chỉ còn Mai đứng bên, ngây thơ hỏi:
— Vậy anh hai từng mơ làm bác sĩ hả cha?

Ông Thành gật đầu, nụ cười méo mó:
— Ừ… nó từng ước vậy. Nó thương cha lắm.

Cả ba người ngồi lặng một lúc. Bà Điệp nắm chặt tay chồng:
— Ông à, nó bỏ đi vì giận dỗi, nhưng trong tim nó vẫn thương cha. Nhất định mình sẽ đưa nó về được.

Đêm đó, ông Thành nằm thao thức. Trong đầu, hình ảnh thằng con trai gầy gò, bướng bỉnh nhưng giàu tình thương cứ hiện lên. Tờ giấy nhỏ bé kia giống như một lời nhắn gửi từ quá khứ, nhắc ông nhớ rằng Sâu không phải đứa trẻ bỏ đi mãi mãi. Nó chỉ đang lạc đường, chờ cha dẫn về.

Sáng hôm sau, ông dậy sớm hơn thường lệ, lau chùi chiếc xe cũ kỹ cho sáng bóng. Ông biết, hành trình đi tìm con sẽ còn dài, có thể khổ cực hơn cả cuộc đời làm xe ôm trước giờ. Nhưng lần này, ông không chỉ đi bằng đôi chân, mà còn bằng sức mạnh của ký ức, của tình thương và lời hứa thầm lặng trong tờ giấy cũ.

Ông Thành siết chặt tay lái, ngẩng đầu nhìn trời. Trong tim ông, một niềm tin vừa nhen nhóm, bền bỉ và mãnh liệt như ngọn lửa không bao giờ tắt.

“Sâu à, cha sẽ tìm được con. Cha nhất định sẽ tìm được.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×