Chiều tối hôm đó, bếp nhà Minh vang lên tiếng nồi niêu va chạm. Lan hớn hở chạy vào, tay cầm tạp dề màu hồng rực rỡ, mắt sáng lấp lánh:
“Bố ơi, tối nay mình cùng nấu ăn nhé! Con muốn thử làm món ăn đặc biệt cho bố!”
Bố Minh nhìn con gái, vừa mỉm cười vừa thở dài: “Lan… con biết nấu ăn chưa? Lần trước con đã biến bếp thành bãi chiến trường rồi mà.”
Lan giả vờ nghiêm túc: “Bố yên tâm… con đã luyện tập rồi. Lần này sẽ không có thảm họa đâu!”
Nhưng chỉ vài phút sau, bữa tối hỗn loạn bắt đầu. Lan vừa cắt rau vừa nói chuyện, vô tình làm rớt củ cà rốt xuống sàn. Mèo con nhảy vào, khiến bố Minh phải chạy theo nhặt từng miếng rau.
Khi bố Minh chuẩn bị thịt để xào, Lan cầm muỗng “giúp” trộn gia vị. Kết quả là… muối rắc quá tay, khiến bố Minh phải nhăn mặt: “Lan! Nhìn con làm gì thế kia!”
Nhưng Lan vẫn cười toe toét: “Bố yên tâm, đây là công thức bí mật của con!”
Mọi thứ trở nên hài hước hơn khi Lan quyết định “trang trí món ăn”. Cô bé dùng cà rốt, dưa chuột cắt hình trái tim, nhưng vô tình làm đĩa thức ăn trở thành tác phẩm nghệ thuật kỳ quái, khiến bố Minh vừa buồn cười vừa… không nỡ ăn ngay.
Trong lúc dọn bếp, Lan còn lấy muối đổ nhầm vào nồi canh, nước sôi trào lên, và bố Minh phải lao tới, vừa lau vừa la: “Lan! Con bé này… sao lúc nào cũng lầy lội thế?”
Nhưng khi cả hai ngồi xuống bàn, nhìn món ăn “hỗn loạn nhưng đẹp mắt” trước mặt, Lan hồn nhiên: “Bố… con làm tất cả vì bố mà!”
Bố Minh nhìn con gái, thở dài, nhưng mắt sáng lên: “Dù bếp có hỗn loạn, con gái vẫn biết quan tâm bố. Thế là đủ rồi.”
Cuối cùng, cả hai vừa ăn vừa cười, kể chuyện trong ngày, tạo nên một bữa tối vừa hài hước vừa ấm áp, nơi tiếng cười và tình cảm gia đình luôn chiếm ưu thế.