bổn cung là minh tinh!

Chương 3: "Cung Điện" Xa Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến "hồi cung" của Lý Phượng Cửu là một trải nghiệm kinh hoàng. Nàng bị Trịnh Phong nhét vào một con quái vật bằng sắt không có ngựa kéo nhưng lại chạy nhanh như gió, mà hắn ta gọi là "xe hơi". Nàng ngồi bên trong, cả người cứng đờ, hai tay bám chặt vào ghế. Mỗi lần chiếc xe tăng tốc hay phanh gấp, nàng lại theo phản xạ niệm một câu A Di Đà Phật.

"Này, Hoàng hậu," Trịnh Phong vừa lái xe vừa liếc nhìn nàng qua gương chiếu hậu, không nhịn được cười. "Người làm ơn thắt cái 'đai an toàn' vào được không? Lỡ có chuyện gì, Bổn cung của cô bay ra ngoài thì 'vi thần' này không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Phượng Cửu nhìn vào sợi dây đang vắt ngang người mình với ánh mắt căm thù. "Thứ đai ốc gì đang trói buộc Bổn cung? Mau tháo nó ra!"

"Không tháo! Đây là 'luật lệ' của thế giới này."

Cuối cùng, con quái vật bằng sắt cũng dừng lại trước một tòa nhà cao lớn nhưng cũ kỹ, mà Trịnh Phong gọi là "chung cư". Hắn dẫn nàng vào một cái hộp sắt khác còn đáng sợ hơn, cái hộp này có thể tự mình đi lên. Phượng Cửu mặt mày tái mét, trong đầu đã nghĩ đến đủ loại yêu thuật.

Khi cánh cửa "cung điện" của nàng mở ra, Phượng Cửu đã thực sự hóa đá.

Đây không phải là cung điện. Đây là một cái chuồng ngựa còn không bằng!

Căn phòng nhỏ xíu, chỉ có một gian chính và một vài ô cửa. Đồ đạc thì kỳ quái, đơn sơ. So với cung Dưỡng Tâm nguy nga tráng lệ của nàng, nơi này chỉ là một góc phòng của đám thái giám cấp thấp.

"Đây... đây là nơi Bổn cung phải ở sao?" Nàng run run chỉ tay, giọng nói đầy sự khinh bỉ.

"Chứ còn gì nữa. Đây là nhà của cô An Chi đấy, nương nương ạ." Trịnh Phong khoanh tay, tựa người vào cửa. "Mời người an tọa."

Phượng Cửu không thèm để ý đến hắn ta nữa. Nàng bắt đầu đi "vi hành" khắp lãnh địa mới của mình, và mỗi một bước đi là một sự kinh hãi mới.

Nàng bước vào nơi mà hắn gọi là "phòng vệ sinh". Nàng nhìn thấy một cái ngai bằng sứ trắng bóng loáng. Trông cũng có vẻ vương giả. Nàng định ngồi thử lên xem có êm không, thì Trịnh Phong đã vội ngăn lại.

"Khoan! Này! Cái đó không phải để ngồi chơi đâu!"

"Hỗn xược! Ngai vàng mà không phải để ngồi thì để làm gì?" Nàng quát.

Trịnh Phong cảm thấy đau đầu. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi chỉ vào cái ngai sứ. "Cái đó... là nơi để người ta đi 'vệ sinh'."

Mặt Phượng Cửu từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đỏ. Nàng nhìn cái ngai sứ, rồi nhìn Trịnh Phong, cảm thấy một sự sỉ nhục chưa từng có. Bọn man di này lại dám dùng một vật trông giống ngai vàng để làm nơi chứa đồ dơ bẩn!

Nàng lao ra khỏi phòng vệ sinh, mặt đầy vẻ ghê tởm. Rồi nàng lại bị thu hút bởi một cái hộp trắng lớn trong bếp. Nàng tò mò mở ra. Một luồng khí lạnh phả vào mặt. Bên trong là những món đồ được bọc trong những tấm da trong suốt kỳ lạ.

"Hàn băng ngọc hạp?" Nàng lẩm bẩm. "Thứ này có thể giữ cho thức ăn tươi sao?"

"Người ta gọi nó là tủ lạnh, nương nương ạ."

Cơn kinh ngạc của nàng nhanh chóng chuyển thành sự phẫn nộ khi nhìn thấy những thứ bên trong. "Thịt mà lại không phải do ngự trù phòng dâng lên? Rau củ lại được bọc trong những thứ túi bóng này? Kinh tởm! Người đâu, mang hết những thứ này đi cho chó ăn!"

"Chó nhà tôi còn không ăn đồ này đâu," Trịnh Phong lẩm bẩm một mình, rồi nói lớn. "Ở đây không có người hầu đâu ạ. Nương nương muốn ăn thì phải tự mình nấu."

Đỉnh điểm của sự hỗn loạn là khi anh ta bật một cái hộp đen lớn ở phòng khách. Cái hộp đột nhiên sáng lên, bên trong có hình ảnh và tiếng nói của con người. Phượng Cửu giật mình nhảy lùi lại, tay theo phản xạ rút một cây trâm cài tóc ra, thủ thế.

"Yêu quái phương nào? Mau hiện nguyên hình!"

"Là tivi, là tivi!" Trịnh Phong vội giải thích. "Không có ai trong đó cả, chỉ là hình ảnh thôi!"

Sau một hồi vật lộn để giải thích cho "Hoàng hậu" về công dụng của những món đồ hiện đại, Trịnh Phong cảm thấy mình đã già đi mười tuổi. Anh ta nhận ra, mình không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Anh ta đặt một xấp tiền lên bàn. "Đây là 'bổng lộc' của người. Cứ dùng nó để mua đồ ăn. Tôi phải đi rồi." Anh ta cũng đặt xuống một chiếc điện thoại thông minh. "Đây là 'phù văn triệu hồi'. Nếu có chuyện gì, cứ bấm vào cái nút màu xanh này là có thể gọi cho tôi."

Phượng Cửu nhìn xấp "giấy lộn" và "viên gạch biết nói" trên bàn với vẻ mặt khinh bỉ.

Trịnh Phong không quan tâm nữa. Anh ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. "Nghỉ ngơi đi. Và làm ơn, hãy 'thoát vai' đi."

Nói rồi, anh ta chuồn thẳng, để lại Hoàng hậu Lý Phượng Cửu một mình, bơ vơ giữa một "cung điện" xa lạ, tràn ngập những yêu ma quỷ quái mang tên "công nghệ hiện đại". Nàng ngồi phịch xuống sàn nhà, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoang mang và bất lực đến tột cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×