bổn cung là minh tinh!

Chương 4: "Tổng Quản" Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo của Lý Phượng Cửu trong căn hộ của An Chi là một chuỗi thảm họa. Nàng không biết nấu ăn, không biết giặt giũ, không biết làm bất cứ việc gì. Nàng cố gắng dùng "phượng uy" để ra lệnh cho cái bếp tự nhóm lửa, nhưng nó không hề nhúc nhích. Nàng cố gắng giặt bộ đồ của An Chi bằng cách ngâm nó vào trong... bồn cầu, vì nàng nghĩ đó là một cái chậu rửa lớn.

Sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm khi bà chủ nhà đến thu tiền thuê nhà. Phượng Cửu, với dáng vẻ của một Hoàng hậu, đã phán một câu: "Cả gan! Dân đen như ngươi mà dám đến cung của Bổn cung đòi tiền sao? Lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng!"

Bà chủ nhà, sau một hồi sững sờ, đã gọi điện ngay cho Trịnh Phong, mắng anh một trận té tát vì đã đưa một "con nhỏ bị điên" về đây.

Trịnh Phong buộc phải quay trở lại. Anh nhìn cảnh tượng trong căn hộ mà chỉ muốn ngất đi. Quần áo thì nổi lềnh bềnh trong bồn cầu, bếp thì suýt cháy vì nàng cố gắng nhóm lửa bằng giấy báo.

Anh nhận ra, anh không thể bỏ mặc cô ta được nữa. Cô ta, dù điên hay đang diễn, cũng đã trở thành trách nhiệm của anh. Anh cần phải có một sự ràng buộc pháp lý, một công cụ để kiểm soát cô gái rắc rối này.

Và thế là, một kế hoạch tinh vi ra đời.

Anh cho người soạn thảo một bản hợp đồng quản lý nghệ sĩ tiêu chuẩn. Nhưng thay vì đưa cho cô một cách bình thường, anh đã cho người dịch nó sang... chữ Hán Nôm, viết trên giấy dó và đóng thành một cuộn như một cuộn thánh chỉ.

Anh mang "thánh chỉ" đến trước mặt Phượng Cửu.

"Hoàng hậu nương nương," anh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Đây là 'thánh chỉ' đến từ 'Thiên Triều Showbiz'. Để người có thể chính thức có một danh phận ở thế giới này, người cần phải 'châu phê' (dùng bút son phê duyệt) vào bản thánh chỉ này. Nó sẽ chính thức bổ nhiệm thần làm 'Đại Tổng Quản', chịu trách nhiệm lo liệu mọi việc ăn ở, đi lại và sự nghiệp cho người."

Phượng Cửu cầm lấy cuộn "thánh chỉ", đọc qua một lượt. Những từ ngữ như "độc quyền", "phần trăm lợi nhuận", "nghĩa vụ và trách nhiệm" được viết bằng một văn phong cổ trang trọng. Nàng gật gù hài lòng. Có vẻ như thế giới này cũng có quy tắc của nó. Việc có một Tổng quản lo liệu mọi việc cũng là điều hợp lý.

"Được. Chuẩn tấu." Nàng nói, rồi lấy thỏi son của An Chi, chấm một điểm đỏ chót vào cuối văn bản, thay cho con dấu phượng hoàng.

Trịnh Phong thở phào nhẹ nhõm. Con mồi đã cắn câu.

Bây giờ, câu hỏi tiếp theo là: phải làm gì với "tài sản" này?

Đúng lúc đó, anh nhận được một cuộc gọi từ một người bạn là đạo diễn casting.

"Phong à, cứu tao! Bên đoàn phim 'Thịnh Thế Hoàng Phi' đang thiếu vai nữ chính. Con bé hoa đán kia đột nhiên bỏ vai. Mày có ai không, giới thiệu cho tao gấp! Cần một người có khí chất, biết diễn vai quyền uy!"

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trịnh Phong. Anh nhìn cô gái đang ngồi trên sofa, dù mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ của An Chi, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ vương giả.

Khí chất quyền uy? Có lẽ, mình đang có sẵn một người đây.

Anh quyết định sẽ đánh cược một phen. Anh đưa Phượng Cửu đến buổi thử vai.

Tại buổi casting, không khí vô cùng căng thẳng. Đạo diễn Vương, một người nổi tiếng khó tính, đang xem xét hàng chục ứng viên.

Khi đến lượt "An Chi", mọi người đều không mấy hy vọng.

"Cô diễn thử một đoạn trong kịch bản đi," đạo diễn Vương nói. "Cảnh Hoàng hậu phát hiện ra phi tần mình tin tưởng nhất đã phản bội mình."

Phượng Cửu cầm lấy kịch bản, liếc qua một lượt rồi ném nó xuống bàn.

"Rác rưởi." Nàng phán một câu.

Cả phòng casting im phăng phắc. Trịnh Phong đứng ở góc phòng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Cô nói cái gì?" Đạo diễn Vương cau mày.

"Bổn cung nói," nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc lạnh, ẩn chứa một nỗi đau và sự phẫn nộ đến tột cùng. "Kịch bản của các người viết quá nông cạn. Một Hoàng hậu, khi phát hiện bị phản bội, sẽ không bao giờ gào khóc thảm thương như một mụ đàn bà ngoài chợ."

Nàng không cần diễn. Nàng đang sống lại chính bi kịch của mình.

"Nàng ta sẽ im lặng," nàng nói tiếp, giọng nói run run nhưng đầy sức nặng. "Nàng ta sẽ nhìn kẻ phản bội đó, bằng một ánh mắt vừa đau đớn, vừa khinh bỉ. Nàng ta sẽ cười, một nụ cười còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc. Vì nàng ta biết, sự trả thù tốt nhất không phải là nước mắt, mà là khiến cho kẻ đó phải sống không bằng chết."

Cô diễn lại chính xác những gì mình đã trải qua. Ánh mắt, nụ cười, cái run rẩy trong giọng nói. Nó thật đến mức khiến tất cả mọi người trong phòng phải rùng mình. Vị cố vấn lịch sử ngồi bên cạnh đạo diễn Vương cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Khí chất, lễ nghi, cách nói chuyện... hoàn toàn là của một bậc đế hậu thời xưa.

Khi Phượng Cửu kết thúc "bài giảng" của mình, cả căn phòng vẫn im lặng.

Đạo diễn Vương là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó. Ông đứng bật dậy, vỗ tay. "Tuyệt! Quá tuyệt vời! Đây chính là Hoàng hậu mà tôi tìm kiếm!"

Ông quay sang Trịnh Phong, ánh mắt đầy vẻ kích động. "Phong! Cậu tìm đâu ra một diễn viên thiên tài như vậy? Vai nữ chính này, nhất định phải là của cô ấy!"

Trịnh Phong đứng đó, hoàn toàn sững sờ. Anh đến đây chỉ với ý định tìm cho cô một vai phụ nào đó để cô khỏi gây rối. Anh không ngờ rằng, cô gái "điên" của anh, lại là một mỏ vàng thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×