Chiều nay, bầu trời xám xịt như báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại trên phố. Mỗi người đều có một điểm đến, một câu chuyện riêng, còn cô — lại thấy mình lạc lõng giữa vô số bước chân.
Trên bàn là tách cà phê đen đã nguội. Cạnh đó là chiếc máy ảnh quen thuộc, màn hình vẫn hiển thị bức hình cuối cùng cô chụp ở tiệm hoa hôm qua.
Trong khung hình ấy, Phong đang cúi đầu cột lại bó hoa, còn Mai đứng bên, ánh mắt cô gái ấy sáng rực, nụ cười dịu dàng.
Vy không rõ vì sao mình lại nhìn mãi vào bức ảnh ấy. Có lẽ vì trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình chỉ là người đứng bên ngoài khung hình.
Chuông cửa quán khẽ reo.
Phong bước vào, mang theo mùi mưa và hương gió đầu mùa. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay xắn gọn, tóc hơi rối vì gió.
Vy ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau — nhẹ thôi, nhưng cũng đủ để tim cô khẽ loạn nhịp.
“Cậu đến sớm hơn tớ tưởng.” – Phong cười, bước lại bàn.
“Ừ… trời sắp mưa nên tớ đi sớm.” – Vy đáp, giọng nhỏ, tay khẽ khuấy cà phê dù nó đã nguội lạnh.
Anh ngồi xuống đối diện, ánh mắt dừng lại trên chiếc máy ảnh:
“Vẫn mang theo à? Hôm qua chụp đẹp lắm. Tớ chưa từng thấy ai nhìn mọi thứ qua ống kính dịu dàng như cậu.”
Vy mỉm cười:
“Có lẽ vì tớ không chụp để khoe, mà để nhớ.”
Phong hơi ngạc nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây lâu hơn. “Để nhớ sao?”
“Ừ. Có những thứ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc — ánh sáng, nụ cười, hay cảm xúc. Nếu không lưu lại, tớ sợ sẽ quên mất.”
Một cơn gió mạnh lùa qua khung cửa, làm rèm bay phấp phới. Mưa bắt đầu rơi — từng giọt nhỏ, rơi trên mái tôn, tạo nên âm thanh trầm buồn như bản nhạc cũ.
Phong đưa tay hứng vài giọt mưa, rồi khẽ nói:
“Cậu biết không, hồi nhỏ tớ từng rất sợ mưa. Nhưng sau này, lại thấy nó dễ chịu. Mưa che đi được rất nhiều điều mà mình không muốn ai thấy.”
Vy ngẩng lên, ánh mắt cô ánh lên một tia dịu dàng khó tả.
“Như nước mắt chẳng hạn?”
Phong cười nhẹ, không đáp. Câu hỏi ấy như chạm vào một góc sâu trong lòng anh.
Họ im lặng một lúc. Chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích ngoài hiên.
Vy mở túi, lấy ra một tấm ảnh nhỏ — là ảnh Phong chụp giữa vườn hoa, ánh sáng rọi lên khuôn mặt anh, khiến nụ cười ấy vừa hiền vừa xa xăm.
“Cậu giữ đi.” – cô nói, đặt nhẹ tấm ảnh trước mặt anh.
Phong nhìn tấm ảnh, rồi nhìn cô.
“Cảm ơn. Cậu lúc nào cũng làm người khác thấy dễ chịu, Vy à.”
Câu nói tưởng chừng vô tình, nhưng lại khiến tim cô khẽ run.
Cô cười, cố giấu đi điều gì đó sau nụ cười nhẹ tênh:
“Chắc vì tớ hay chụp hoa nên cũng học được cách dịu dàng của chúng.”
Ngoài trời, mưa rơi nặng hạt hơn. Quán cà phê chìm trong màu xám mờ, chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt hai người.
Phong nhìn ra ngoài, rồi nói khẽ:
“Mai sắp rời Đà Lạt rồi. Cô ấy về lại Sài Gòn để mở tiệm riêng.”
Vy hơi sững lại, rồi gật đầu.
“Tốt quá. Cô ấy trông hợp với không khí nhộn nhịp ở đó.”
“Ừ…” – Phong ngập ngừng – “Tớ từng… từng thích Mai.”
Vy siết chặt tay quanh tách cà phê, giấu đi thoáng run.
“Là ‘từng’ thôi à?”
“Ừ. Hồi còn học đại học. Nhưng rồi mỗi người đi một hướng. Giờ gặp lại, tớ chỉ thấy… nhẹ nhõm.”
Vy mím môi.
Mưa vẫn rơi đều. Nhưng trong lòng cô, không hiểu sao lại thấy nghèn nghẹn — một kiểu cảm giác vừa vui, vừa buồn, vừa không dám tin.
Phong bỗng nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại im lặng.
Chỉ có tiếng mưa làm nền, còn hai trái tim — một người đang sợ nói ra, một người đang sợ nghe thấy.
Mưa dần ngớt. Tiếng tí tách nhỏ dần trên mái tôn, thay vào đó là mùi đất ẩm nồng nàn lan trong không khí. Những giọt nước còn vương trên khung cửa kính, lấp lánh dưới ánh đèn vàng.
Vy nhìn ra ngoài, giọng khẽ:
“Hết mưa rồi. Cậu có muốn đi dạo một chút không?”
Phong cười:
“Đi đâu giờ này?”
“Ra hồ. Tớ thích ngắm mặt nước sau mưa.”
Anh nhìn cô một lát, rồi gật đầu:
“Được. Đi thôi.”
Họ rời khỏi quán cà phê nhỏ, bước ra con phố còn ướt sũng. Trên đường, hơi sương mờ bảng lảng, gió thổi qua lạnh buốt nhưng dễ chịu. Vy kéo cao cổ áo khoác, tay cầm chiếc máy ảnh, còn Phong cầm theo chiếc ô màu xám bạc.
Cả hai cùng đi dưới một chiếc ô. Khoảng cách giữa họ rất gần, đến mức Vy có thể nghe rõ nhịp thở trầm đều của Phong, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ vai anh.
“Lâu rồi tớ mới thấy thành phố yên thế này.” – Phong nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Ừ. Đà Lạt sau mưa lúc nào cũng buồn. Nhưng là kiểu buồn đẹp.” – Vy khẽ đáp.
“Cậu nói giống tớ ghê.”
“Thật à?”
“Ừ. Tớ cũng thấy vậy… Giống như có điều gì đó chưa kịp nói, mà mưa đã nói thay.”
Cả hai im lặng. Tiếng giày dẫm lên mặt đường còn đọng nước vang lên nhè nhẹ.
Đến hồ, mặt nước tĩnh lặng như tấm gương, phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt. Xa xa, tiếng xe vọng lại, lẫn trong tiếng gió vi vu giữa rừng thông.
Vy giơ máy ảnh lên, chỉnh góc, rồi bấm máy.
“Lại chụp nữa à?” – Phong bật cười.
“Ừ. Mưa vừa dứt, nước phản chiếu ánh sáng đẹp lắm.”
“Cậu cứ chụp hoài, chắc sau này có cả album về những buổi mưa.”
Vy hạ máy xuống, nghiêng đầu nhìn anh:
“Nếu có album như vậy, cậu sẽ muốn được ở trong tấm nào?”
Phong hơi ngẩn người. Câu hỏi đơn giản, nhưng khiến anh khựng lại.
Anh nhìn xuống mặt hồ, giọng nhỏ:
“Có lẽ là tấm mà tớ không phải cười.”
Vy khẽ cười.
“Tại sao?”
“Vì đôi khi, cười là cách dễ nhất để giấu đi điều thật nhất.”
Cô im lặng, chỉ nhìn anh thật lâu. Dưới ánh đèn, gương mặt Phong hiện rõ từng đường nét — ánh mắt dịu nhưng sâu, sống mũi cao, đôi môi khẽ mím lại như đang giữ một bí mật nào đó.
Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc Vy bay nhẹ, vài sợi rối vướng vào vai Phong. Anh đưa tay, định gỡ giúp, nhưng rồi dừng lại giữa chừng. Cử chỉ ấy khiến tim cô khẽ loạn nhịp.
“Cậu lạnh không?” – anh hỏi, giọng khàn khàn.
“Không sao. Tớ quen rồi.”
Anh mỉm cười, mở rộng ô thêm chút nữa che phía cô.
Trong khoảnh khắc đó, Vy cảm nhận rõ sự gần gũi mà bấy lâu cô chỉ dám mong — nhưng ẩn trong ánh mắt Phong vẫn có chút gì nặng nề, như thể anh đang giấu điều gì đó.
Họ đứng bên hồ một lúc lâu. Khi Phong cúi xuống chỉnh lại dây giày, Vy chợt để ý thấy trong túi áo anh lộ ra một chiếc hộp nhỏ — bằng gỗ, chạm khắc tinh xảo, trông cũ kỹ như đã được giữ lâu năm.
Cô thoáng nhìn, rồi lảng đi, nhưng hình ảnh đó lại ám vào tâm trí.
Họ cùng bước về phía dốc nhỏ dẫn lên con đường chính.
Lúc đó, điện thoại Phong đổ chuông. Anh rút ra nghe, giọng hơi khẽ:
“Ừ… Mai à? Ừ, anh đang ở gần hồ… Không sao, để mai gặp. Ừ, anh nhớ rồi.”
Vy nghe thấy từng chữ một, dù anh cố nói nhỏ.
Cô không nói gì, chỉ bước chậm lại, giữ vẻ bình thản.
Khi anh tắt máy, cô mỉm cười:
“Mai gọi à?”
“Ừ. Cô ấy muốn nhờ tớ giúp vận chuyển mấy chậu hoa về Sài Gòn. Mai tớ ra sân bay.”
Vy gật đầu, cố giữ giọng tự nhiên:
“Vậy à. Chắc bận lắm ha?”
“Cũng không… chỉ là lần này có lẽ cô ấy đi luôn. Tớ cũng chưa biết khi nào gặp lại.”
“Ừ.” – Vy khẽ đáp, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Gió lại thổi. Mưa lất phất trở lại, nhẹ như sương.
Họ vẫn cùng đi dưới chiếc ô ấy, nhưng giữa hai người, có gì đó mơ hồ vừa đổi khác — như sợi dây vô hình căng lên, chỉ chờ một chuyển động nhỏ để đứt.
Sáng hôm sau, sương giăng kín những con dốc quanh hồ. Cả thành phố như chìm trong một tấm màn trắng mờ, yên tĩnh đến lạ.
Vy ngồi trong quán cà phê quen thuộc, tay cầm ly sữa nóng, mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Trước mặt cô là chiếc máy ảnh và một tập ảnh nhỏ mới rửa — những bức chụp đêm qua, khi mưa vừa tạnh.
Mỗi khung hình đều có Phong trong đó: lúc anh nhìn hồ, lúc anh cười nhẹ, lúc anh khẽ nghiêng người che ô cho cô.
Nhưng trong tất cả, ánh mắt anh đều có một thứ gì đó lẩn khuất — nỗi buồn mơ hồ, dịu mà sâu.
Vy thở dài.
“Tại sao cậu lại luôn giấu mọi thứ sau nụ cười ấy, Phong?” – cô khẽ nói một mình.
Bên ngoài, tiếng gió lạnh lùa qua khung cửa. Cô lấy điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn Phong gửi sáng nay:
“Tớ ra sân bay lúc 10h. Nếu rảnh, ghé qua tiệm hoa nhé. Có thứ tớ muốn gửi cậu.”
Vy nhìn đồng hồ – mới hơn chín giờ.
Cô chần chừ một lát, rồi khoác áo, mang theo máy ảnh và bước ra đường.
Tiệm hoa Bốn Mùa sáng nay im ắng.
Phong đang xếp những chậu hoa nhỏ lên thùng xe, áo sơ mi vén tay, tóc hơi rối vì gió. Bên trong tiệm, vài chậu oải hương tỏa hương nhè nhẹ.
Vy bước đến, cười:
“Cần tớ giúp không?”
Phong ngẩng lên, cười hiền:
“Không, sắp xong rồi. Cậu ngồi đợi chút.”
Cô gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước quầy. Ánh nắng nhẹ rọi qua khung kính, chiếu lên tấm vải phủ trên quầy hàng.
Cô để ý thấy trên đó có một chiếc hộp gỗ nhỏ — chính là thứ cô từng thấy ló ra từ túi áo anh tối qua.
Bản năng khiến Vy khẽ đưa tay chạm vào nắp hộp. Nó không khóa.
Cô chần chừ một giây, rồi nhẹ mở ra.
Bên trong là một tấm ảnh cũ — mờ nhòe vì thời gian. Trong ảnh, là Phong và một cô gái khác đang đứng trước tiệm hoa cũ, tay nắm tay, cười rạng rỡ.
Phía sau tấm ảnh có dòng chữ viết bằng bút mực:
“Ngày mai, nếu tớ đi, đừng quên trồng lại chậu oải hương này nhé.”
Dưới tấm ảnh là một lá thư chưa gửi, phong bì đã ngả vàng.
Trên góc trái có dòng chữ nhỏ: “Gửi… Mai.”
Vy sững người. Tim cô như khựng lại một nhịp.
Cô không định đọc, nhưng một phần trong lòng lại thôi thúc — sự tò mò xen lẫn lo lắng.
Cô rút lá thư ra, dòng chữ bên trong nguệch ngoạc nhưng chân thành:
“Mai,
Nhiều năm rồi tớ vẫn giữ chậu oải hương cậu tặng. Mỗi khi nó nở, tớ lại nhớ đến cậu.
Không phải vì tớ chưa quên, mà vì tớ vẫn chưa dám đối diện.
Tớ từng nghĩ nếu gặp lại, tớ sẽ nói rằng mình ổn. Nhưng thật ra, tớ vẫn chưa ổn.
Tớ sợ rằng giữa chúng ta, mọi thứ chưa từng thật sự kết thúc.
– Phong.”
Vy đọc đến đó thì khựng lại.
Tay cô run nhẹ, nước mắt bất giác rơi xuống tờ giấy.
Cô vội đặt thư trở lại, đóng nắp hộp. Cảm giác trong lòng rối tung: vừa buồn, vừa giận, vừa thương, vừa sợ.
Cô muốn tin rằng Phong đã buông bỏ, nhưng dòng chữ kia lại chứng minh điều ngược lại.
Phong bước vào tiệm, thấy Vy ngồi lặng im, ánh mắt anh chợt dừng lại ở chiếc hộp.
Anh hiểu ngay.
“Cậu… đã xem rồi à?”
Vy không nhìn anh, chỉ gật đầu khẽ.
“Xin lỗi, tớ không cố ý. Nhưng… sao cậu vẫn giữ?”
Anh im lặng một lúc lâu, rồi đáp, giọng trầm:
“Vì tớ chưa đủ can đảm để vứt.”
Câu nói ấy như nhát dao khẽ đâm vào lòng cô.
Vy cắn môi, khẽ hỏi:
“Còn bây giờ? Cậu vẫn chưa đủ can đảm sao?”
Phong nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Có lẽ… tớ sắp đủ rồi.”
Không khí trong tiệm bỗng trở nên lặng như tờ. Chỉ còn mùi oải hương thoang thoảng len vào giữa hai người — hương thơm dịu mà buồn.
Anh bước đến gần, lấy từ trong túi áo ra một phong bì khác, đặt vào tay cô.
“Đây là thứ tớ muốn gửi cậu.”
Vy ngẩng lên, ánh mắt chạm vào anh.
“Cái gì đây?”
“Cậu mở ra sau khi tớ đi nhé.”
Nói xong, anh mỉm cười, nhẹ nhàng — nụ cười ấy khiến tim cô chao đảo như thể tất cả những gì cô muốn giữ lại sắp tan biến.
Tiếng động cơ xe vang vọng trong buổi sáng mù sương. Vy đứng bên đường, nhìn chiếc xe tải nhỏ chở hoa của Phong rẽ dần ra khỏi dốc. Cô không biết vì sao chân mình không thể bước theo.
Trước khi đi, Phong chỉ quay lại, mỉm cười — nụ cười nhẹ đến mức cô không biết đó là chào tạm biệt, hay là cố che giấu điều gì.
Vy nắm chặt phong bì trong tay. Từ lúc nhận, cô vẫn chưa mở ra.
Phía ngoài, dòng chữ viết tay của anh nghiêng nghiêng:
“Mở khi mưa tạnh.”
Cô cất nó vào túi áo, rồi bước chậm dọc con đường dẫn xuống hồ. Bầu trời vẫn mờ đục, từng hạt mưa nhỏ vẫn lất phất rơi — nhẹ thôi, như hơi thở của đất trời.
Đến khi mặt trời nhô lên khỏi dãy đồi xa, mưa ngừng hẳn. Những tia sáng đầu tiên xuyên qua lớp sương, rọi lên mặt nước long lanh như tấm gương bạc.
Vy ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bờ hồ, lấy phong bì ra, hít một hơi thật sâu, rồi mở ra.
Bên trong không phải là thư tay như cô tưởng, mà là một tấm ảnh nhỏ, kèm theo vài dòng chữ.
Tấm ảnh là hình cô, đang ngồi chụp ảnh bên vườn oải hương hôm đầu tiên cô gặp Phong. Ánh sáng khi ấy rơi nghiêng trên gương mặt cô, dịu dàng, trong trẻo.
Phía sau tấm ảnh, là nét chữ của anh:
“Tớ đã từng giữ mãi một tấm ảnh cũ, vì sợ quên mất một người.
Nhưng rồi tớ nhận ra, có những người khiến mình muốn bắt đầu lại —
chứ không phải cứ đứng mãi trong quá khứ.
Vy,
Cậu chính là người khiến tớ dám cất chiếc hộp gỗ ấy đi.”
Một giọt nước mắt rơi xuống góc ảnh. Vy khẽ bật cười — vừa buồn, vừa ấm.
Cô nhìn ra mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, hương oải hương phảng phất quanh. Mọi cảm xúc đan xen: tiếc nuối, thương nhớ, và cả hy vọng mong manh.
Bỗng điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Phong:
“Tớ đang ở sân bay. Cảm ơn vì đã đến trong những ngày Đà Lạt mưa.
Khi nào trời lại tạnh, hãy chụp cho tớ một tấm nhé.
Không cần gửi đâu — chỉ cần cậu giữ là đủ.”
Vy cười trong nước mắt, khẽ gõ trả lời:
“Ừ, tớ sẽ giữ.
Và cũng sẽ đợi ngày cậu quay lại, để chụp tấm ảnh mới.”
Cô cất điện thoại, lấy máy ảnh ra, giơ lên. Trong khung hình, mặt hồ sáng rực, bầu trời trong vắt sau cơn mưa.
Cô bấm nút. Tách.
Một tấm ảnh mới ra đời.
Cô nhìn vào màn hình — trong tấm ảnh ấy không có Phong, chỉ có một khung trời, một bờ hồ, và cô gái đang mỉm cười sau cơn mưa.
Nhưng kỳ lạ thay, Vy cảm thấy như anh vẫn đang ở đó, trong từng hạt nắng, từng cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc.
“Có những người đến không phải để ở lại,
mà để dạy ta cách nhìn đời dịu dàng hơn —
như mưa qua khung cửa, rồi để lại vệt sáng nơi tim.”
Vy quay lưng rời khỏi bờ hồ. Bước chân cô nhẹ, lòng thanh thản hơn.
Trên cao, bầu trời xanh trong sau mưa, vài cánh chim sải bay tự do — như một lời hứa nhỏ về ngày gặp lại.