Buổi sáng ở Đà Lạt tràn ngập hơi sương, từng giọt nước nhỏ đọng trên mép lá, long lanh như pha lê. Vy khoác chiếc áo cardigan mỏng, bước vội qua con đường lát đá, tay ôm xấp ảnh vừa in.
Cô muốn tặng lại Phong — như một lời cảm ơn, cũng như một cách để nối lại cuộc nói chuyện dang dở hôm qua.
Cánh cửa gỗ của tiệm hoa “Thanh Trúc” mở ra, tiếng chuông leng keng nhẹ vang lên.
Mùi hoa cúc, hoa ly hòa quyện lan tỏa trong không khí, dễ chịu đến mức khiến người ta muốn hít sâu thêm vài lần.
Vy bước vào — và khựng lại.
Bên quầy, Phong đang cắm hoa cùng một cô gái khác.
Cô ấy có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, mặc chiếc váy trắng đơn giản nhưng thanh nhã. Gương mặt cô dịu dàng, có ánh sáng của người từng trải qua nhiều ấm áp hơn là tổn thương. Cô ấy cười, nhẹ nhàng chỉnh cành hoa trong tay Phong.
“Anh để lệch rồi. Cành cúc này phải nghiêng về bên phải chút, mới tạo cảm giác tự nhiên.”
Phong bật cười:
“Ừ, anh nhớ rồi. Lâu rồi mới bị nhắc thế này.”
Vy đứng im. Tay cô khẽ siết tấm phong bì chứa ảnh. Một cảm giác lạ lùng, vừa chông chênh vừa tủi hờn, lan khắp lòng.
Phong quay lại, bắt gặp ánh mắt cô.
“Vy… cậu đến rồi à?”
Giọng anh vẫn nhẹ như mọi khi, nhưng trong ánh mắt có một chút gì đó lúng túng.
Cô gái bên cạnh mỉm cười thân thiện:
“Chào chị, em là Chi – bạn của anh Phong, cũng phụ giúp tiệm hoa này.”
Vy cố giữ nụ cười:
“Chào em. Cậu bận thì tớ ghé sau cũng được.”
Phong lắc đầu:
“Không sao, tớ xong rồi. Cậu ngồi đợi chút nha.”
Vy gật nhẹ, nhưng trong lòng chẳng yên. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, nơi buổi chiều hôm qua cô từng ngắm anh cắm hoa. Ánh sáng ngoài trời hắt vào, nhưng sao hôm nay lại nhạt nhòa đến thế.
Cô nhìn quanh tiệm — những bó hoa mới được gói cẩn thận, từng nhành cúc, từng đóa hồng. Mọi thứ đều mang hơi ấm của bàn tay người cắm. Và cô biết, phần lớn là từ Phong.
Còn Chi — có lẽ là người luôn ở cạnh anh vào những ngày như thế.
Một cơn gió nhẹ lùa qua khung cửa. Tấm phong bì trong tay cô khẽ trượt xuống đất. Phong vừa bước lại, cúi người nhặt lên.
“Cậu mang ảnh đến hả?”
Vy gật đầu, cười gượng:
“Ừ, tớ in lại mấy tấm hôm trước. Thấy cũng đẹp nên… tặng cậu một bản.”
Anh mở ra xem. Mắt anh dừng lại ở tấm ảnh giữa hồ, nơi Vy cười rạng rỡ trong nắng. Một thoáng im lặng trôi qua.
“Tấm này… tớ chưa từng thấy cậu cười như vậy nữa, Vy.”
Tim cô chợt thắt lại.
“Có lẽ vì lúc đó… vẫn còn là Vy của ba năm trước.”
Phong ngẩng đầu. Trong ánh mắt anh, có điều gì đó giống như tiếc nuối. Nhưng trước khi kịp nói gì thêm, Chi từ phía sau gọi lớn:
“Phong ơi, đơn đặt hoa cưới sáng nay phải giao rồi!”
Anh khẽ gật, đặt tấm ảnh lên bàn.
“Tớ phải đi giao hoa. Cậu ở lại uống trà nha, Chi pha ngon lắm.”
Vy mỉm cười.
“Không sao, tớ về luôn. Gặp sau nhé.”
Cô quay đi, không dám nhìn thêm. Bên tai vẫn vang vọng tiếng cười nói giữa anh và Chi, hòa vào tiếng gió rì rào ngoài phố.
Khoảng cách giữa họ — chỉ vài mét, nhưng sao xa như cả bầu trời.
Chiều đó, Vy ngồi bên quán cà phê cũ ven đồi, nơi nhìn xuống được cả thung lũng sương.
Trước mặt cô là hai ly cà phê — một đen, một sữa — thói quen cũ của hai người. Cô vẫn gọi hai ly, dù biết chỉ mình cô ngồi lại.
“Người ta bảo, khi nhớ ai đó, Đà Lạt sẽ lạnh hơn bình thường…” – cô khẽ nói, giọng chìm vào gió.
Từng ký ức ùa về — những ngày cùng nhau chụp ảnh, những chuyến đi, những lần lạc đường giữa rừng thông. Cô từng nghĩ, chỉ cần thời gian đủ dài, mọi cảm xúc sẽ nguôi ngoai.
Nhưng hóa ra, có những người càng xa, tim lại càng nhớ.
Cô lấy điện thoại, mở mục tin nhắn cũ với Phong.
Tin cuối cùng của anh, ba năm trước:
“Khi nào cậu về, tớ sẽ mời ly cà phê sương mờ như hứa.”
Cô bật cười, mà nước mắt lại rơi.
Câu hứa năm nào, giờ đây chỉ còn vang vọng như khói sương.
Buổi tối, Vy lang thang về homestay. Trên đường, cô bắt gặp Phong đang dừng xe bên lề, che áo mưa cho Chi.
Ánh đèn vàng hắt lên hai người, mưa rơi lăn tăn như những hạt pha lê.
Vy đứng yên, nhìn cảnh đó rất lâu. Không phải vì đau, mà vì cô nhận ra — hình như người ta không thể giữ ai đó chỉ bằng ký ức.
Về đến phòng, cô mở máy ảnh, xóa hết những tấm hình chụp Phong hôm qua.
Nhưng khi đến bức cuối cùng, ngón tay cô dừng lại.
Là tấm anh đang quay đi, giữa biển cúc vàng, nụ cười nghiêng nhẹ như gió thoảng.
Cô không nỡ.
Cô lưu lại, rồi tắt máy, thở dài.
“Cậu vẫn ở đây… trong ống kính, và trong tim tớ.”
Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Còn trong lòng Vy, có một khoảng trống dịu dàng, vừa đủ để yêu, nhưng không đủ để níu.