Buổi sáng Đà Lạt hôm ấy không có nắng.
Sương phủ dày trên từng mái nhà, từng ngọn cỏ ven đường như đang thở trong làn hơi lạnh. Gió se se thổi qua khung cửa, lay nhẹ tấm rèm khiến căn phòng Vy đang thu dọn hành lý càng thêm trống trải.
Cô gấp từng bộ quần áo, xếp gọn vào vali nhỏ màu xám tro.
Trên bàn, chiếc máy ảnh vẫn nằm đó — vật duy nhất cô còn do dự mang theo.
Ba năm trước, chính Phong là người chọn giúp cô chiếc máy này. Anh bảo:
“Không phải máy tốt sẽ cho ảnh đẹp, mà là người cầm máy có muốn ghi lại thứ thật lòng hay không.”
Cô từng tin, ảnh có thể giữ lại mọi thứ — cả nụ cười, cả yêu thương. Nhưng giờ đây, cô nhận ra, có những khoảnh khắc dù được ghi lại trăm lần vẫn không thể quay về.
Vy mở ngăn kéo, thấy chiếc vé xe buýt về Sài Gòn, khởi hành lúc 9 giờ. Cô nhìn đồng hồ — còn một tiếng rưỡi nữa.
Cô thở ra thật khẽ, rồi tự nhủ:
“Ừ, rời đi cũng là một cách để lòng yên lại.”
Cô khoác áo, kéo vali ra khỏi phòng. Trời lất phất mưa. Những hạt mưa li ti rơi xuống tóc, xuống vai áo, lạnh nhưng dịu.
Bến xe Đà Lạt nằm khuất sau con dốc dài. Khi Vy tới nơi, không khí đã ồn ào hơn với tiếng động cơ, tiếng người gọi nhau. Cô mua cốc cà phê sữa nóng, tìm một chỗ ngồi bên cửa kính.
Người ta nói, Đà Lạt là nơi dễ gặp gỡ, nhưng cũng là nơi dễ chia ly.
Có lẽ vì thành phố này quá yên, quá dịu, khiến mọi lời nói ra đều thành thật hơn, và cũng đau hơn.
Vy mở điện thoại, lướt qua những bức ảnh cô chụp ở tiệm hoa. Một vài tấm có Phong, vài tấm chỉ có hoa. Tấm nào cũng mang chút gì đó của anh — như thể hình bóng anh len vào từng khuôn hình, dù cô không cố ý.
Cô chạm vào bức ảnh cuối cùng: bó hoa cúc trắng giữa nền trời xám.
Bên dưới ảnh, cô ghi chú nhỏ:
“Chụp trong mưa — buổi sáng cuối cùng ở Đà Lạt.”
Màn hình mờ đi vì sương bám ngoài kính. Cô đưa tay lau, nhưng bỗng giật mình — một bóng dáng quen thuộc đang bước nhanh qua đường, tiến về phía bến xe.
Chiếc áo khoác nâu, dáng người cao gầy, tay cầm bó hoa cúc trắng — chính là Phong.
Vy đứng bật dậy, tim đập nhanh không kiểm soát. Cô không kịp nghĩ, chỉ biết bước ra ngoài, để mưa tạt thẳng vào mặt.
Phong nhìn thấy cô, khựng lại giữa cơn mưa. Cả hai đứng cách nhau vài mét — đủ để nhìn rõ, nhưng xa đến mức chỉ cần một bước lùi là mọi thứ tan biến.
“Vy!” — anh gọi. Giọng anh lạc trong tiếng mưa, nhưng vẫn rõ đến lạ.
“Cậu… sao lại ở đây?” — cô run run hỏi.
Phong bước lại gần, từng bước một. Bó hoa cúc trong tay anh đã ướt, nhưng anh chẳng bận tâm.
“Tớ nghe Chi nói… cậu sắp về. Tớ sợ không kịp.”
Vy cười nhẹ, giọng nghèn nghẹn:
“Chỉ là về thôi mà. Đâu có gì phải vội.”
Phong lắc đầu, ánh mắt anh nghiêm lại.
“Không, Vy. Cậu không hiểu. Nếu để cậu đi mà chưa nói điều này, tớ sẽ hối hận.”
Cô đứng lặng. Mưa nặng hạt hơn, rơi lên mái hiên, rơi lên tóc, lên vai, hòa vào hơi thở nóng hổi của hai người.
“Ba năm trước…” — Phong nói chậm rãi — “Tớ không phải không muốn giữ liên lạc. Chỉ là lúc đó tớ chưa đủ dũng cảm. Cậu đi theo giấc mơ của mình, còn tớ… vẫn mắc kẹt ở đây.”
Vy nhìn anh, đôi mắt ướt mờ vì mưa hay vì nước mắt, cô cũng không rõ.
“Cậu nghĩ tớ đi vì hết muốn ở lại sao?”
Anh im lặng.
Cô tiếp lời:
“Tớ đi vì nếu ở lại, tớ sẽ không thể dừng lại ở mức ‘bạn’. Cậu hiểu không, Phong?”
Không gian chợt im. Tiếng mưa vẫn rơi, nhưng dường như tất cả đều mờ đi.
Phong khẽ đặt bó hoa vào tay cô.
“Tớ trồng hoa cúc trắng vì cậu. Vì cậu từng nói, cúc là loài hoa buồn mà đẹp, giống những chuyện tình không dám nói ra.”
Cô nhìn bó hoa trong tay, ngón tay run run chạm vào từng cánh. Mùi hoa thoảng qua nhẹ như một ký ức cũ.
“Cậu đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?” — giọng cô nghẹn lại.
Phong cười khẽ, nụ cười vừa buồn vừa ấm:
“Không. Tớ đến để nói rằng… tớ vẫn nhớ. Vẫn giữ lời hứa khi xưa.”
Vy ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang.
“Lời hứa nào?”
Anh bước gần lại, ánh nhìn sâu như hút lấy cô.
“Lời hứa rằng — nếu có một ngày chúng ta gặp lại giữa Đà Lạt, tớ sẽ không để cậu rời đi trong mưa một mình.”
Vy sững sờ. Mọi thứ như dừng lại. Cô nhớ — lời hứa ấy là trong một buổi tối năm cuối đại học, khi cả hai trú mưa trong quán nhỏ, cô nói đùa:
“Nếu sau này trời mưa, mà cậu thấy tớ đi một mình, thì nhớ đừng để tớ ướt nhé.”
Phong khi đó chỉ cười:
“Được, hứa luôn.”
Ai ngờ… ba năm sau, giữa đúng một cơn mưa, anh lại giữ lời.
Vy bật cười, mà nước mắt rơi lã chã.
“Cậu ngốc thật. Có ai nhớ mấy lời nói chơi đâu.”
Anh nhìn cô, giọng khẽ:
“Tớ nhớ, vì đó là lần cuối cùng thấy cậu cười thật lòng.”
Cô im lặng. Gió lạnh thổi qua, mang theo hương hoa cúc thoảng dịu.
Anh đưa tay kéo nhẹ cổ tay cô, giọng khàn đi:
“Ở lại thêm vài ngày thôi, Vy. Chỉ vài ngày. Nếu sau đó cậu vẫn muốn đi, tớ sẽ không giữ nữa.”
Vy nhìn anh — người con trai từng cùng cô qua những tháng ngày tuổi trẻ, giờ vẫn đứng đó, ướt mưa, run vì lạnh nhưng ánh mắt lại đầy kiên định.
Một phần trong cô muốn bỏ đi, nhưng phần còn lại — phần từng yên lặng nhớ anh suốt ba năm — thì gào lên muốn ở lại.
Cuối cùng, cô gật đầu, khẽ thôi.
“Được. Ba ngày.”
Phong mỉm cười. Một nụ cười khiến cơn mưa cũng dường như ấm lên.
Anh tháo áo khoác, choàng lên vai cô, rồi nói nhỏ:
“Cảm ơn cậu vì vẫn ở đây.”
Chiều hôm đó, họ quay lại tiệm hoa. Chi không có ở đó, chỉ còn mùi trà sen nhè nhẹ và ánh sáng lấp lánh từ cửa sổ. Phong lấy hai ly trà, đặt một ly trước mặt Vy.
“Ba năm qua, tớ trồng hoa, mở tiệm, chụp ảnh cho người khác… nhưng chưa từng chụp lại ai như cậu.”
Vy cười:
“Cậu vẫn còn nói mấy lời làm người ta khó xử như hồi trước nhỉ.”
Anh lắc đầu:
“Không phải khó xử. Là thật lòng.”
Cô cúi mặt, cố giấu nụ cười. Cả hai ngồi im lặng rất lâu. Ngoài kia, trời vẫn mưa, nhưng bên trong tiệm hoa, không khí dịu dàng đến mức mọi thứ dường như tan ra trong hơi ấm.
Tối, khi Vy trở về homestay, cô ngồi nhìn bó hoa cúc trắng đặt trên bàn.
Cánh hoa vẫn còn ướt, nhưng vẫn tươi nguyên.
Cô chụp một tấm ảnh, gửi cho Phong kèm dòng chữ:
“Hoa đẹp. Cảm ơn vì đã đến.”
Anh nhắn lại ngay:
“Cảm ơn vì đã chưa đi.”
Vy khẽ mỉm cười.
Trong lòng cô, lần đầu tiên sau nhiều năm, không còn cảm giác lạnh.