Ba ngày — nghe thì dài, nhưng khi người ta đang đếm từng phút để ở cạnh ai đó, thời gian lại trôi đi nhanh đến tàn nhẫn.
Sáng hôm sau, trời Đà Lạt dịu hơn, mưa tạnh hẳn, chỉ còn hơi sương mỏng phủ khắp thung lũng. Vy thức dậy từ sớm, khoác chiếc áo cardigan trắng, quàng khăn len xám, rồi bước ra ban công. Mùi cúc trắng từ bó hoa hôm qua vẫn còn thoảng trong phòng, dịu dàng như một lời nhắc nhở.
Cô cầm máy ảnh, đi dọc con đường quanh hồ Xuân Hương. Mọi thứ đều quá yên bình: tiếng xe đạp lăn trên đường ướt, tiếng trẻ con cười bên hàng cây, tiếng gió chạm khẽ mặt hồ. Cô bấm máy liên tục, mỗi tấm đều mang một gam màu ấm đến lạ.
“Đà Lạt đẹp nhất khi mình chịu dừng lại.” – cô lẩm bẩm, mỉm cười.
Đang đứng ngắm cảnh, giọng Phong vang lên phía sau:
“Cậu nói chuyện một mình vẫn như xưa nhỉ.”
Vy quay lại, bắt gặp nụ cười quen thuộc. Anh mặc chiếc áo len đen, tay cầm ly cà phê nóng.
“Tớ đoán cậu sẽ ở đây.”
“Cậu theo dõi tớ à?” – cô giả vờ nghiêm.
“Không, chỉ là… người ta sẽ tìm đến nơi khiến họ bình yên. Cậu và tớ giống nhau ở điểm đó.”
Vy bật cười, nhận ly cà phê anh đưa. Hơi ấm lan ra, hòa cùng hương cà phê nhẹ thoảng. Hai người cùng ngồi xuống bậc đá cạnh hồ, lặng im nhìn mặt nước phản chiếu bầu trời xám bạc.
“Tớ vẫn không tin cậu nhớ được lời hứa cũ.” – cô khẽ nói.
“Vì cậu luôn quên, nên tớ phải nhớ thay chứ.” – anh đáp.
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến tim cô nhói lên như có ai chạm vào vết thương chưa lành.
Buổi trưa, họ cùng về tiệm hoa. Chi đang dọn lại mấy chậu cúc trước cửa. Thấy Vy, cô mỉm cười tươi rói:
“Chị Vy đến rồi à! Em đang định mang ít hoa sang tặng chị đây.”
“Em lúc nào cũng vui vẻ nhỉ.” – Vy đáp, giọng nhẹ.
“Vì em làm việc cùng người mà mình quý.” – Chi nói tự nhiên, không chút giấu giếm.
Vy thoáng khựng. Nhưng cô mỉm cười, không đáp.
Phong từ trong bước ra, đặt bó hoa nhỏ lên bàn.
“Hôm nay mình làm một loại trà mới, thử xem sao nhé.”
Cả ba cùng ngồi xuống bàn gỗ nhỏ giữa tiệm. Hương trà thoang thoảng. Ánh nắng chiếu qua cửa kính, rọi lên những cánh hoa li ti.
Chi nhìn hai người, cười hóm hỉnh:
“Em thấy hai anh chị cứ như trong mấy bộ phim cũ. Ngồi im, nhìn nhau mà không nói, vẫn hiểu hết.”
Vy khẽ cụp mắt. Câu nói của Chi tưởng như đùa, nhưng lại khiến lòng cô gợn lên.
“Phong này,” – Chi quay sang anh – “em sắp về Sài Gòn rồi, anh tính khi nào mới xuống đó lại? Mẹ em hỏi hoài đó.”
Vy ngẩng lên, bất ngờ.
“Hai người… quen nhau lâu chưa?”
Chi cười:
“Tụi em không hẳn là quen đâu chị. Chỉ là… em từng học cùng anh ấy một khóa chụp ảnh. Sau đó em về phụ tiệm, anh Phong giúp nhiều lắm.”
Phong im lặng. Câu trả lời nửa chừng, khiến không khí chùng xuống. Vy chỉ khẽ gật đầu, cố tỏ ra bình thản.
“À, em ra ngoài một lát nha, có khách đặt hoa.” – Chi đứng dậy, mỉm cười.
Khi Chi rời đi, chỉ còn lại hai người. Tiếng gió khẽ lùa qua cửa sổ, mang theo mùi hương dịu của hoa ly.
Vy đặt ly trà xuống, nhìn ra ngoài:
“Chi thích cậu đúng không?”
Phong hơi giật mình, nhưng không phủ nhận.
“Có thể.”
“Cậu cũng biết à?”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn hướng ra cửa:
“Biết. Nhưng tớ không muốn làm ai tổn thương.”
Vy cười nhạt:
“Nên cậu chọn im lặng. Giống hệt như ba năm trước.”
Phong nhìn cô, ánh mắt đượm buồn:
“Cậu trách tớ?”
“Không.” – Cô lắc đầu – “Tớ chỉ tiếc. Nếu khi đó cậu nói, có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Một khoảng lặng bao trùm. Ngoài kia, nắng rơi lấp lánh như bụi vàng. Còn bên trong, hai người ngồi đối diện, mỗi người giấu trong lòng một nỗi tiếc thương không gọi tên được.
Chiều, Vy xin phép ra ngoài chụp ảnh. Cô cần khoảng không để thở, để nghĩ, để lắng lại.
Cô đi bộ dọc con đường quanh hồ, qua những quán nhỏ, qua bãi cỏ nơi họ từng ngồi.
Cô mở máy ảnh, nhưng chẳng chụp được gì. Mọi thứ trước mắt đều nhòe đi.
“Ba năm trước, cậu im lặng. Ba năm sau, tớ lại là người im lặng. Chúng ta đổi vai rồi, Phong à…”
Cô tự cười, giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tối, khi Vy trở về tiệm, Phong đang một mình ngồi chỉnh ảnh. Màn hình chiếu lên gương mặt anh ánh sáng dịu, khiến cô thoáng thấy anh giống hệt chàng trai năm xưa – người từng nắm tay cô qua những buổi sáng sớm đi săn mây.
“Cậu còn làm việc hả?”
“Ừ. Tớ đang chỉnh lại mấy tấm cậu chụp hôm qua. Đẹp lắm.”
Vy ngồi xuống cạnh anh, nhìn màn hình. Trong ảnh, cô đang cười giữa biển hoa, ánh nắng rơi nhẹ qua vai.
“Trông tớ… ổn chứ?”
“Không.” – Phong đáp nhỏ – “Cậu đẹp, nhưng ánh mắt vẫn buồn.”
Vy ngẩng nhìn anh. Ánh mắt họ chạm nhau. Cả không gian như đặc lại.
“Phong…” – cô thì thầm – “Nếu ba năm trước tớ ở lại, liệu chúng ta có khác?”
Anh khẽ mỉm cười:
“Có lẽ. Nhưng nếu cậu không đi, tớ cũng sẽ chẳng biết mình muốn gì. Ba năm đó giúp tớ hiểu, tớ cần ai nhất.”
Cô khẽ run. Lời anh nói như mũi dao nhỏ, đau mà ngọt.
“Vậy giờ cậu biết rồi à?”
“Biết.” – Anh đáp – “Nhưng có lẽ đã muộn.”
Vy nhìn xuống tay mình. Những ngón tay siết chặt, lạnh đến mức trắng bệch.
“Không bao giờ là muộn… nếu vẫn còn yêu.”
Phong khẽ thở dài, như muốn nói gì đó, nhưng cửa tiệm bỗng mở. Chi bước vào, gương mặt lo lắng.
“Anh Phong, em cần nói chuyện với chị Vy một chút.”
Vy nhìn cô, hơi ngạc nhiên.
“Có chuyện gì thế?”
Chi kéo Vy ra ngoài hiên, hít một hơi thật sâu:
“Chị Vy, em xin lỗi nếu nói điều này làm chị buồn. Nhưng em nghĩ chị nên biết.”
“Biết gì cơ?”
Chi cúi mặt:
“Anh Phong bị tai nạn cách đây hai năm. Tay phải của anh từng bị tổn thương nặng, suýt nữa không cầm máy lại được. Từ đó đến giờ, anh không dám nhận dự án lớn, chỉ chụp hoa và dạy ảnh. Anh chưa bao giờ kể với ai, sợ người khác lo. Nhưng em biết… vì em là người đưa anh đến bệnh viện.”
Vy lặng người. Mọi âm thanh như biến mất.
Cô quay đầu nhìn qua cửa kính — Phong vẫn đang ngồi bên trong, cặm cụi chỉnh ảnh, bàn tay phải cử động chậm rãi, khó khăn.
Cô thấy lòng mình siết chặt. Một nỗi thương xót, day dứt, và yêu thương tràn đến.
“Sao anh ấy không nói…”
Chi khẽ đáp:
“Anh ấy bảo, nếu chị biết, chị sẽ thấy tội nghiệp anh. Còn anh thì không muốn được thương hại.”
Vy không nói gì thêm. Cô quay người, chạy thẳng vào tiệm.
Phong ngẩng lên, bất ngờ khi thấy cô.
“Vy, có chuyện gì…”
Cô cắt lời, lao đến ôm anh thật chặt.
“Sao cậu phải giấu? Sao không nói gì hết?”
Anh sững người.
“Ai nói với cậu?”
“Chi kể. Tớ không cần biết chuyện đã xảy ra thế nào. Nhưng sao cậu luôn chịu đựng một mình thế?”
Phong khẽ thở ra, giọng trầm hẳn xuống:
“Vì tớ không muốn để cậu thấy tớ yếu đuối. Tớ đã không giữ được cậu ba năm trước, ít nhất lần này tớ muốn làm người đủ mạnh để đứng bên cạnh cậu.”
Vy siết chặt tay anh, nước mắt rơi.
“Ngốc quá, Phong. Đâu cần mạnh để yêu. Chỉ cần thật lòng là đủ.”
Anh khẽ cười, giọng khàn đi:
“Vậy cậu còn thật lòng không?”
“Tớ chưa từng thôi.”
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại.
Bên ngoài, mưa lại bắt đầu rơi, lộp bộp trên mái hiên. Còn bên trong, hai người chỉ còn nghe tiếng tim mình đập hòa vào tiếng mưa.
Đêm đó, Vy không về homestay. Cô ngồi cùng Phong suốt, nghe anh kể về khoảng thời gian khó khăn sau tai nạn, về những ngày anh chỉ có một tay vẫn cố gắng cắm hoa để chụp lại, về việc Chi đã giúp anh vực dậy.
Cô im lặng lắng nghe, lòng dâng tràn nỗi xót xa và cảm phục.
Trước khi trời sáng, Vy khẽ nói:
“Ba ngày tớ ở lại, cậu muốn tớ làm gì?”
Anh đáp:
“Cùng tớ chụp lại Đà Lạt – nơi lần đầu tiên khiến tớ tin, có người có thể khiến bức ảnh mang hơi thở của cảm xúc.”
Vy mỉm cười, gật đầu.
“Được. Nhưng lần này, cậu đứng sau ống kính, tớ sẽ là người chụp.”
Sáng hôm sau, họ lên đồi cúc trắng. Ánh nắng đầu tiên chiếu qua mây, nhuộm cả khoảng trời thành màu mật ong.
Vy nâng máy, hướng về phía anh – người đang cười dưới nắng, tay cầm một nhành hoa, ánh mắt hiền lành mà sâu lắng.
Cô bấm máy, nụ cười khẽ nở:
“Tấm này, tớ sẽ không bao giờ xóa."