Thành phố về đêm sáng rực, những con đường đan xen ánh đèn xe và bảng hiệu neon, tấp nập đến nghẹt thở. Vy ngồi trên ban công căn hộ nhỏ, nhìn xuống dòng người vội vã.
Cốc cacao nóng trên tay đã nguội từ lâu, chỉ còn hơi ấm le lói như chút dư vị cuối của ký ức.
Cô rời Đà Lạt cách đây hai tháng.
Hai tháng không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một lời hẹn nào nữa từ Phong.
Mọi thứ dừng lại ở khoảnh khắc anh đưa bó hoa cúc trắng, còn cô — chỉ biết mỉm cười rồi quay đi.
Từ đó, họ chẳng nói gì thêm.
Vy xin vào làm tại một studio ảnh nhỏ ở trung tâm. Công việc cũng nhẹ, chỉ là chỉnh màu, cắt ghép, thỉnh thoảng phụ chụp sự kiện.
Cô không còn chụp phong cảnh nữa, không còn mang máy ảnh đi lang thang khắp nẻo đường tìm ánh sáng như trước. Cô sợ, mỗi lần giơ máy lên, hình ảnh Phong lại hiện ra giữa khung hình.
“Vy này, hình cưới hôm qua ổn không?”
“Ổn. Cô dâu cười đẹp lắm.”
Cô đồng nghiệp tên An hỏi nhỏ:
“Sao dạo này thấy Vy buồn vậy? Lúc trước còn hay kể chuyện vui, giờ im ru à?”
Vy cười khẽ:
“Chắc do quen với sự yên tĩnh rồi.”
Cô không kể về Phong, cũng chẳng kể về Đà Lạt.
Cứ như thể nếu không nói ra, tất cả sẽ mờ đi, nhẹ dần, tan biến theo thời gian.
Nhưng hóa ra, im lặng không xóa được gì cả — nó chỉ khiến ký ức nằm sâu hơn, khó chạm tới hơn.
Đêm đó, Vy mở laptop.
Cô mở thư mục cũ mang tên “Thanh Trúc” – nơi cô lưu toàn bộ ảnh chụp ở tiệm hoa.
Ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt, phản chiếu đôi mắt buồn sâu như đáy nước.
Từng bức ảnh hiện lên: Phong cắm hoa, Chi cười, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ gỗ, bụi phấn hoa bay lơ lửng.
Và ở cuối cùng là tấm ảnh mà Vy từng định xóa — tấm Phong đang cúi đầu cắm hoa, bên cạnh là khung cửa sổ mở toang, nắng hắt lên mái tóc anh như sợi chỉ vàng.
Cô ngồi lặng nhìn tấm ảnh thật lâu.
Rồi mở Word, gõ vài dòng.
“Gửi Phong,
Có lẽ cậu sẽ không bao giờ đọc được lá thư này.
Nhưng tớ vẫn muốn viết, để nói ra những điều chưa từng nói.
Cảm ơn cậu vì những ngày Đà Lạt đầy nắng, cảm ơn vì bó hoa cúc trắng.
Cậu bảo cúc trắng là biểu tượng của hy vọng, nhưng với tớ… nó giống như lời chào tạm biệt.”
Vy dừng lại, tay run nhẹ.
Cô tiếp tục.
“Tớ vẫn ổn. Thật đấy.
Chỉ là đôi khi, nhìn thấy ánh sáng vàng qua cửa sổ, tớ lại nhớ nụ cười của cậu.
Không biết tiệm hoa còn mở không, không biết Chi có còn ở đó.
Chỉ mong rằng, nếu một ngày nào đó cậu đọc được những dòng này, cậu sẽ mỉm cười — như cách tớ vẫn từng thấy.”
Cô ký tên: Vy.
Rồi lưu lại, đặt tên file là: “Thư_1.docx”.
Không gửi.
Cũng chẳng xóa.
Những ngày sau đó, Vy viết thêm nhiều bức thư khác.
Thư 2: kể về lần cô đi ngang chợ hoa, bắt gặp bó cúc trắng giống hệt ở tiệm Phong.
Thư 3: kể về đêm cô nằm mơ thấy Đà Lạt mưa.
Thư 4: kể rằng cô đã học cách cắm hoa, dù chỉ đơn giản là vài nhành nhỏ trong bình thủy tinh.
Cô không gửi lá nào cả.
Chúng nằm im trong thư mục, giống như một ngăn ký ức mà cô sợ mở ra.
Một buổi sáng đầu đông, Vy nhận được email từ tiệm hoa Thanh Trúc.
Tiêu đề: “Thiệp mời khai trương chi nhánh mới tại Sài Gòn.”
Tim cô khựng lại.
Phong?
Anh vào đây sao?
Cô mở thư.
Dòng chữ nhẹ nhàng hiện ra:
“Tiệm hoa Thanh Trúc trân trọng mời bạn đến tham dự lễ khai trương chi nhánh Sài Gòn vào ngày 12/12.
Người đại diện: Phong – quản lý.”
Vy đọc đi đọc lại, lòng rối bời.
Cô không biết nên vui hay sợ.
Hai tháng trôi qua, cô tưởng rằng mình đã bình tâm. Nhưng chỉ một dòng tên, mọi thứ trong tim lại dậy sóng.
Cô không trả lời thư mời.
Nhưng đến ngày 12, cô vẫn đi.
Buổi lễ diễn ra ở một góc phố nhỏ, đầy hoa và ánh sáng.
Biển hiệu “Thanh Trúc – Chi nhánh Sài Gòn” treo nổi bật, mùi hoa lan xen cúc tỏa khắp không gian.
Vy đứng từ xa, nhìn thấy Phong trong bộ sơ mi trắng, tay cầm micro, nở nụ cười mà cô từng thuộc lòng.
“Cảm ơn mọi người đã đến. Tiệm hoa này là một giấc mơ được tiếp nối, từ Đà Lạt đến Sài Gòn.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Vy nép vào góc, lòng chùng xuống.
Đứng cạnh Phong vẫn là Chi — nhẹ nhàng, thân mật, ánh mắt họ trao nhau ấm áp.
Cô biết, không còn chỗ cho mình trong khung cảnh ấy nữa.
Vy quay đi.
Nhưng khi vừa bước ra cửa, cô nghe tiếng gọi:
“Vy?”
Cô dừng lại, tim như ngừng đập.
Phong đứng đó, ngỡ ngàng.
“Là cậu thật sao?”
Vy cười, cố tỏ ra bình thản:
“Ừ. Tớ chỉ ghé xem chút thôi.”
Anh bước đến gần hơn:
“Tớ không ngờ cậu đến. Tưởng… cậu quên rồi.”
Cô khẽ lắc đầu:
“Một số kỷ niệm… đâu dễ quên.”
Cả hai đứng im giữa rừng hoa.
Không ai nói thêm, nhưng trong không khí có điều gì đó vừa quen, vừa xa.
Sau buổi khai trương, Vy nhận được một gói nhỏ gửi đến studio.
Bên trong là một bình thủy tinh, cắm duy nhất một nhành cúc trắng.
Không kèm thư, không có lời nhắn.
Chỉ có mảnh giấy nhỏ:
“Cúc trắng là lời cảm ơn.”
Cô đặt bình hoa lên bàn, ngắm thật lâu.
Cúc trắng vẫn đẹp, vẫn trong trẻo, chỉ khác là lần này — cô không khóc nữa.
Cô mở laptop, tạo thêm một file mới:
“Thư cuối cùng.docx”
“Phong,
Cảm ơn cậu đã gửi hoa.
Nhưng tớ nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên để mọi ký ức nằm lại.
Có những người, không cần đi cùng hết con đường, chỉ cần từng đi qua là đủ.”
Cô lưu lại.
Rồi, lần đầu tiên, xóa toàn bộ những bức thư còn lại.
Cô thấy lòng nhẹ như vừa buông được một cơn mưa dài.
Buổi tối, Vy ra ban công, nhìn thành phố sáng rực.
Gió mang theo hương hoa thoang thoảng.
Cô mỉm cười, thì thầm:
“Tạm biệt, Đà Lạt. Tạm biệt, Phong.”
Và ở một nơi nào đó, giữa rừng hoa, có lẽ Phong cũng đang ngước nhìn trời đêm — cùng một bầu trời, nhưng hai nỗi nhớ khác nhau.