Tháng ba, Sài Gòn nắng gắt như muốn nung chảy cả bầu không khí.
Vy bước ra khỏi toà nhà kính cao tầng, khẽ che trán. Ánh nắng phản chiếu qua tấm kính làm cô nheo mắt, đôi giày vải trắng dẫm lên nền bê tông nóng bỏng.
Cô vừa kết thúc buổi phỏng vấn cho một dự án nhiếp ảnh nghệ thuật cộng đồng, chủ đề là “Những bàn tay làm nên hạnh phúc” — tôn vinh những nghề lao động bình dị. Vy ứng tuyển làm nhiếp ảnh chính, không nghĩ rằng mình sẽ được chọn.
Thế nhưng buổi sáng, email đến: “Chúc mừng bạn đã được nhận. Mời bạn đến buổi họp nhóm đầu tiên chiều nay.”
Cô vẫn còn bối rối — đã lâu lắm rồi mới có cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng như vậy.
Chiều, Vy đến trung tâm nghệ thuật “Đông Hòa” – nơi nhóm làm việc tập trung.
Phòng họp nhỏ, treo đầy tranh và ảnh. Trên bàn là chồng tài liệu, một bình hoa cúc trắng nho nhỏ được đặt ở giữa.
Cô nhìn bình hoa ấy và khẽ khựng lại.
Cúc trắng — loài hoa của những ký ức.
“Mời bạn ngồi. Một lát nữa trưởng nhóm sẽ đến.” – Cô trợ lý mỉm cười.
Vy ngồi xuống, tim đập nhanh. Cô cầm máy ảnh trong tay, như một cách để trấn tĩnh.
Rồi cánh cửa mở ra.
Tiếng giày da chạm nền.
Vy ngẩng lên.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại.
Phong bước vào.
Vẫn là anh — dáng cao, ánh mắt trầm, nụ cười nhẹ như gió. Chỉ khác rằng hôm nay anh mặc sơ mi đen, tay cầm tập tài liệu, phong thái trưởng thành, tự tin hơn xưa.
Còn Vy — vẫn là Vy của năm nào, nhưng lòng đã qua bao mùa mưa nắng.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Một giây. Hai giây.
Không ai nói gì, nhưng có hàng ngàn điều chưa kịp nói tràn qua.
Phong dừng lại, khẽ gật đầu:
“Chào mọi người. Tôi là Phong, trưởng nhóm dự án này.”
Vy nghe mà tim nhói lên.
Anh là trưởng nhóm…
Và cô — là nhiếp ảnh chính.
Số phận đúng là biết trêu ngươi.
Buổi họp diễn ra bình thường, ngoại trừ trái tim Vy thì không bình thường chút nào.
Phong nói chuyện chuyên nghiệp, ánh mắt không hề lộ ra một chút bối rối, dù cô biết — có lúc anh cũng liếc nhìn về phía cô, rất nhanh.
Khi cuộc họp kết thúc, Phong gọi nhẹ:
“Vy, ở lại chút được không?”
Cô đứng yên, tay cầm máy ảnh chặt đến trắng cả khớp.
“Ừ.”
Mọi người rời đi, phòng chỉ còn hai người.
Phong tiến lại gần, đặt tay lên bàn.
“Tớ không nghĩ sẽ gặp lại cậu ở đây.”
Vy nhìn bình hoa cúc trắng giữa bàn, giọng nhỏ:
“Tớ cũng không. Nhưng… chắc là duyên còn sót lại.”
Anh cười nhẹ, nụ cười khiến lòng cô lại xao động:
“Cúc trắng vẫn là loài cậu thích nhỉ.”
“Không. Giờ thì tớ chỉ thích những bông hoa không gợi lại ký ức.”
Khoảng lặng giữa họ dài như một hơi thở bị nuốt chửng.
“Vy này…”
“Sao?”
“Lúc ở Đà Lạt, tớ… thật ra, đã định nói với cậu điều gì đó. Nhưng cậu rời đi nhanh quá.”
Vy ngẩng đầu, ánh mắt trong veo:
“Thôi, đừng nói nữa. Có lẽ điều đó bây giờ cũng chẳng còn quan trọng.”
Cô quay đi, bước ra ngoài.
Phong đứng im, nhìn theo.
Trên bàn, bình hoa cúc trắng khẽ rung lên trong gió điều hòa — như tiếng thở dài không thành lời.
Những ngày sau đó, họ buộc phải làm việc cùng nhau.
Dự án kéo dài ba tháng, yêu cầu họ đi khắp nơi chụp ảnh và phỏng vấn.
Lúc đầu, họ tránh ánh mắt nhau. Nhưng rồi công việc khiến họ phải đối diện.
Vy lại thấy Phong chăm chỉ như xưa, tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Còn Phong — nhận ra Vy đã thay đổi: cô trầm hơn, ít cười hơn, ánh mắt nhiều khi xa xăm.
Một hôm, họ cùng đi chụp ở chợ hoa Hồ Thị Kỷ.
Giữa không khí rực rỡ sắc màu, Vy bỗng dừng lại trước sạp hoa cúc trắng.
“Phong, nhớ Đà Lạt không?”
Anh khẽ cười:
“Có thể nào quên được?”
“Tớ từng nghĩ, nếu gặp lại cậu, chắc tớ sẽ chẳng thấy gì nữa. Nhưng… hóa ra vẫn thấy.”
“Thấy gì?”
“Thấy tim mình vẫn run.”
Anh im lặng.
Cô nói xong liền bước đi, giả vờ chụp ảnh, nhưng tay run đến mức ống kính lệch hẳn.
Chiều đó, khi họ ngồi nghỉ bên quán nhỏ, Phong bất chợt nói:
“Vy, tớ đã chia tay Chi rồi.”
Vy giật mình:
“Tại sao?”
“Vì nhận ra… mình chỉ đang cố thay thế một người.”
Gió thổi qua, tờ khăn giấy trên bàn bay lên, đáp vào ly cà phê của cô.
Vy nhìn anh rất lâu.
Không nói gì.
Đêm hôm ấy, Vy về nhà, mở máy tính.
Cô mở lại “Thư cuối cùng.docx” – lá thư cô từng viết cho anh.
Tay run run, cô thêm một dòng ở cuối:
“Nhưng nếu có một ngày ta gặp lại,
tớ mong mình vẫn có thể mỉm cười –
như bây giờ.”
Rồi cô lưu lại, không xóa.
Tuần sau, nhóm tổ chức buổi triển lãm ảnh đầu tiên.
Ảnh của Vy được chọn làm ảnh chủ đề: “Bàn tay nâng niu hoa cúc.”
Đó là bàn tay của Phong – cô lén chụp khi anh đang cắm hoa trong hậu trường.
Khi ảnh được treo lên, Phong nhìn bức ảnh thật lâu.
“Tớ không biết cậu chụp lúc nào.”
“Tớ cũng không biết tại sao mình lại giơ máy. Chỉ là… cảm thấy cần giữ khoảnh khắc đó lại.”
Anh im, rồi nhẹ giọng:
“Vy, tớ vẫn còn thích cậu.”
Không khí đông cứng.
Vy quay sang, đôi mắt long lanh nhưng bình tĩnh:
“Còn tớ, thì vẫn đang học cách tha thứ cho những ký ức.”
Phong mỉm cười buồn:
“Vậy tớ chờ, cho đến khi cậu tha thứ xong.”
Câu nói ấy vang lên giữa khán phòng đông người, nhưng chỉ họ nghe rõ.
Ngày triển lãm kết thúc, Vy ra về muộn.
Trên phố, đèn vàng hắt lên vỉa hè ướt nước.
Cô đi ngang qua tiệm hoa nhỏ bên góc đường — và khựng lại.
Bên trong, một cô bé đang cắm những đóa cúc trắng vào bình, cẩn thận như thể đang nâng niu ký ức của ai đó.
Vy mỉm cười.
Rồi mở điện thoại, nhắn cho Phong:
“Tớ không biết mai thế nào. Nhưng hôm nay, cảm ơn vì đã quay lại, một lần nữa.”
Anh trả lời ngay:
“Tớ sẽ không rời đi thêm lần nào nữa.”
Cô nhìn tin nhắn, khẽ chạm tay vào màn hình — nụ cười nhẹ, không còn đắng.
Đêm đó, Vy đứng bên cửa sổ, thành phố lấp lánh ánh đèn.
Gió mang hương hoa thoảng qua, như từ một miền xa xôi gọi về.
Cô khẽ nhắm mắt.
“Nếu có một ngày ta gặp lại… thì ra, chính là hôm nay.”