Trời vừa hửng sáng sau một đêm mưa dai dẳng. Thành phố Vân Minh chìm trong làn sương mỏng, những toà nhà cao tầng như trồi lên từ mặt biển mờ ảo. Tiếng còi xe xa xa vang lên, kéo Hải Nam khỏi chuỗi suy nghĩ nặng nề.
Anh ngồi trong căn phòng thuê nhỏ trên tầng ba khu chung cư cũ, khung cửa sổ phủ bụi. Trên bàn là chiếc nhẫn có khắc hình con mắt — vật chứng duy nhất anh mang về đêm qua. Ánh sáng sớm phản chiếu lên bề mặt kim loại, tạo thành một vệt đỏ mảnh, như máu. Nam lấy găng tay, đặt nhẫn dưới kính lúp.
Bên trong vòng nhẫn, ngoài ký hiệu quen thuộc, còn có hàng chữ cực nhỏ:
V.M.T – 1952
Nam ghi chép lại, rồi lật tờ giấy có dòng email của Lưu Quang: “Nếu tôi chết, hãy tìm đến Mắt Thứ Ba. Họ sẽ hiểu.”
“Mắt Thứ Ba” — một từ vừa gợi hình, vừa đầy ẩn ý. Có thể là người, cũng có thể là tổ chức. Nhưng “V.M.T.” khiến anh bận tâm hơn cả. Ba ký tự này… có thể là viết tắt của Vân Minh Tín sĩ? Hay là tên người?
Giữa lúc anh đang trầm ngâm, chuông cửa reo. Nam mở cửa — là Lan Vy, tay ôm một tập hồ sơ dày. Cô trông phờ phạc, nhưng ánh mắt ánh lên sự háo hức của kẻ vừa tìm thấy mảnh ghép mới.
“Tôi đã phân tích mẫu mực của biểu tượng ‘con mắt’ trong lịch sử. Anh sẽ không tin đâu.”
Cô đặt trước mặt anh một tấm bản đồ cổ — bản sao lưu trữ từ thời Pháp thuộc, khi Vân Minh còn là một thành phố cảng nhỏ. Ở giữa bản đồ, có một vòng tròn đỏ bao quanh khu vực Phố Cổ Minh Đạo, nơi từng có toà thư viện lớn bị cháy rụi năm 1952 — đúng năm Hội Tín Sĩ biến mất.
Vy chỉ tay vào một dấu ký tự nhỏ ngay góc bản đồ: một con mắt mở ra, bên dưới là dòng chữ Latinh mờ nhạt:
“Oculus Tertius – Lux Tenebris.”
(Mắt thứ ba – Ánh sáng trong bóng tối.)
Nam trầm giọng:
“Vậy là ‘Mắt Thứ Ba’ không chỉ là mật danh. Nó chính là biểu tượng cũ của Hội Tín Sĩ.”
“Đúng. Và có lẽ bức thư mà Lưu Quang nhận được không phải ngẫu nhiên. Tôi đã so sánh chữ viết trên bức thư với bản ghi chép cổ. Giống đến 90% nét viết của một người – Trần Minh Tự, người sáng lập Hội.”
Nam nhíu mày.
“Ông ta chết từ hơn 70 năm trước rồi.”
“Chính vì thế mới đáng sợ.” – Vy đáp. – “Ai đó đang cố tái tạo phong cách viết tay của ông ấy.”
Họ ngồi suốt buổi sáng bên chồng tài liệu, phân tích từng chi tiết. Trong khi Lan Vy đọc lại phần lịch sử, Nam mở phần mềm giải mã hình ảnh. Anh phát hiện ra điều lạ trong bức thư: ở góc phải dưới cùng, bên dưới lớp giấy, có vết khắc chìm. Sau khi xử lý ảnh ngược sáng, một dãy số hiện ra:
29.014N – 105.87E
Tọa độ. Một địa điểm. Nam tra nhanh — đó là khu Minh Đạo, nơi tòa thư viện cũ từng tọa lạc.
“Có vẻ Lưu Quang biết điều gì đó ở đó.” – Anh nói. – “Có thể là nơi giấu hồ sơ, hoặc vật chứng liên quan đến Hội.”
Vy gật đầu, rồi khẽ nói:
“Tôi từng nghe ông tôi kể, khi vụ cháy xảy ra năm đó, có vài học giả biến mất cùng kho tài liệu. Người ta nói họ mang theo ‘Cuốn Sổ Ánh Sáng’ – thứ được cho là chứa toàn bộ nghiên cứu của Hội về nhận thức, ảo giác và thao túng tâm trí.”
“Thao túng tâm trí?” – Nam nhắc lại.
“Hội tin rằng con người có thể bị điều khiển qua ngôn ngữ và biểu tượng. Nếu biết cách kích hoạt những ký hiệu nhất định, ta có thể khiến người khác nhìn thấy hoặc tin vào điều không có thật.”
Nam dựa ghế, nheo mắt:
“Nếu đúng vậy, bức thư kia có thể không chỉ là lời đe dọa… mà còn là một công cụ.”
“Ý anh là…”
“Một loại kích hoạt tâm lý – khiến nạn nhân hoảng loạn, ảo giác, rồi ngừng tim. Cái chết của Lưu Quang không phải do thuốc an thần, mà do nỗi sợ bị khơi lên từ chính tiềm thức.”
Không khí trong phòng chợt lạnh buốt. Cả hai nhìn nhau, cùng hiểu họ đang chạm vào thứ vượt ngoài phạm vi điều tra thông thường.
Buổi chiều, họ lái xe đến Minh Đạo. Con phố cổ yên ắng, những căn nhà gỗ mục nát xen lẫn nhà tường xi măng mới. Khu thư viện cũ chỉ còn nền móng, bị rào tạm bằng hàng lưới gỉ sét. Trên tường rêu, ai đó từng vẽ lại biểu tượng con mắt, rồi cố xoá đi — nhưng lớp sơn mờ vẫn còn.
Nam phá ổ khóa cũ, đẩy cửa. Mùi ẩm mốc và tro bụi xộc lên. Dưới nền, những viên gạch bị sụp một phần, lộ ra đường hầm nhỏ.
“Dưới kia từng là kho lưu trữ.” – Vy nói, giọng khẽ. – “Tôi từng đọc rằng họ cất giữ tài liệu ở tầng hầm để tránh hỏa hoạn.”
Nam bật đèn pin, bước xuống. Không gian hẹp, trần thấp, bụi bay mù. Những giá gỗ mục ruỗng, vài cuốn sách cháy dở nằm rải rác. Anh quét đèn — thấy trên tường có khắc hàng chữ bằng tiếng Pháp:
“Celui qui voit la vérité, ne peut plus fermer les yeux.”
(Kẻ đã thấy sự thật, không thể nhắm mắt lại.)
Nam quay sang Vy:
“Câu này giống lời ghi trong thư.”
“Và giống cả khẩu hiệu của Hội Tín Sĩ.”
Phía trong cùng, họ tìm thấy một hộp kim loại nhỏ, niêm phong bằng sáp đỏ — hình con mắt. Nam mở nắp, bên trong là một cuốn sổ tay đã ngả vàng, nét chữ xiêu vẹo.
Vy cẩn thận lật trang đầu.
“Ngày 14 tháng 3, năm 1952 – Thí nghiệm thứ 7 thất bại. Đối tượng mất khả năng phân biệt thực và ảo, hoảng loạn cực độ trước khi tim ngừng đập. Chúng tôi không còn thời gian.”
Nam liếc qua Vy, ánh mắt nặng trĩu.
“Thí nghiệm. Vậy là họ đã thử nghiệm thứ gì đó… trên người thật.”
Cô tiếp tục đọc:
“Nếu ai đó tìm thấy cuốn sổ này, hãy biết rằng ‘Mắt Thứ Ba’ không chỉ là biểu tượng – mà là cánh cửa. Khi mở nó, thế giới bên trong con người sẽ không bao giờ còn như cũ.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ánh đèn pin chao đảo. Tiếng động nhỏ vang lên phía hành lang. Nam rút súng, ra hiệu cho Vy đứng yên.
Bóng người thấp thoáng phía xa – ai đó đang theo dõi họ. Nam chạy đến, chỉ thấy một bóng áo trắng biến mất sau lối ra khác. Anh đuổi theo, nhưng chỉ còn lại dấu giày in trên bụi tro.
Khi quay lại, Vy đã ngồi trên nền, tay run run cầm một tờ giấy rơi ra từ cuốn sổ. Trên đó là bức ảnh cũ chụp ba người: Trần Minh Tự – người sáng lập Hội; một người đàn ông đeo kính đứng cạnh; và… một người có khuôn mặt giống hệt Hải Nam.
Nam sững người.
“Cái gì đây?”
Vy thì thào:
“Bức ảnh này chụp năm 1951… nhưng người trong ảnh là anh.”
Nam cầm tấm ảnh, tim anh đập loạn. Không thể nào. Người trong ảnh có cùng ánh mắt, cùng vết sẹo nhỏ ở cổ – chính xác từng chi tiết.
Anh lùi lại, hơi thở nặng nề. Trong đầu vang lên những ký ức mờ nhòe – cơn đau đầu, những giấc mơ lập đi lập lại mà anh luôn coi là vô nghĩa: căn phòng tối, giọng nói ai đó thì thầm “Đừng mở mắt thứ ba.”
Vy nhìn anh, giọng cô run:
“Có thể nào… anh là hậu duệ của một trong những thành viên Hội? Hoặc tệ hơn – họ đã sao chép ký ức của ai đó lên anh?”
“Sao chép ký ức?” – Nam lặp lại, cố giữ bình tĩnh.
“Họ từng nghiên cứu về ký hiệu điều khiển tâm lý. Nếu đủ tiên tiến, có thể họ tìm cách lưu giữ dữ liệu nhận thức… truyền nó sang người khác.”
Nam nhắm mắt. Một thoáng, anh thấy hình ảnh chớp loé trong đầu: ngọn lửa, tiếng la hét, và bàn tay đeo nhẫn con mắt đặt lên trán anh.
“Anh ổn chứ?” – Vy hỏi.
“Tôi… không chắc nữa.”
Anh nắm chặt tấm ảnh, rồi nói dằn từng chữ:
“Dù là thật hay dối trá, tôi sẽ tìm ra ai đã làm điều này.”
Trên đường trở về, bầu trời xám xịt. Từ chiếc gương chiếu hậu, Nam thấy một chiếc xe đen bám theo. Anh tăng tốc, rẽ vào đường hẻm, nhưng xe kia vẫn bám sát.
“Chúng biết chúng ta tìm thấy cuốn sổ.” – Vy nói.
“Không chỉ vậy. Chúng muốn lấy lại nó.”
Nam thắng gấp, tấp xe vào con hẻm nhỏ, tắt máy. Hai người mở cửa, lẩn vào khu chợ cũ. Phía sau, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường ướt.
Bỗng, một tiếng “đoàng” vang lên. Viên đạn sượt qua tường gạch ngay cạnh họ. Vy hét lên, Nam kéo cô ngã xuống, rút súng bắn trả. Kẻ đuổi bắn không trúng, rồi biến mất trong đám đông.
Nam đứng dậy, mặt lạnh tanh. Anh nhặt một mảnh vải rơi lại – màu trắng, thấm máu.
Trên đó có in chữ: M-3 Division.
Vy hỏi, giọng run:
“Nghĩa là gì?”
“Một đơn vị mật. Thuộc Bộ An Ninh cũ. Đã bị giải thể từ lâu.”
Anh nhìn lên con phố vắng, mưa lại bắt đầu rơi.
“Có lẽ Hội Tín Sĩ chưa biến mất. Họ chỉ thay tên. Và M-3 chính là hình dạng mới của họ.”
Đêm đó, khi trở về căn hộ, Nam mở cuốn sổ ra một lần nữa. Ánh đèn mờ phản chiếu lên dòng cuối cùng của trang cuối:
“Nếu kẻ mang ký ức của ta đọc được dòng này, hãy nhớ — Mắt Thứ Ba không phải để nhìn thế giới, mà để thế giới nhìn lại ngươi.”
Nam ngẩng lên, ánh mắt trống rỗng. Ngoài kia, sấm rền, mưa đổ ào ào. Anh cảm giác có thứ gì đang quan sát mình – không phải con người, mà là một “ánh nhìn” từ trong chính đầu óc.
Cánh cửa sổ rung mạnh. Anh đứng dậy khép lại, nhưng rồi sững lại: trên mặt kính, có vết bàn tay ướt in rõ hình con mắt ngay giữa lòng bàn tay.
Lan Vy từ phòng trong bước ra, hỏi nhỏ:
“Anh vừa chạm vào kính à?”
Nam lắc đầu.
“Không.”
Họ nhìn nhau, và cùng hiểu: cuộc điều tra này không còn là về một vụ giết người nữa.
Mà là về thứ đang điều khiển cả ký ức và hiện thực của chính họ.