Bình minh Vân Minh lên như chiếc khăn ướt phủ lên bầu trời — nặng, xám và lạnh. Mưa đã tạnh, nhưng những vũng nước còn sót lại trên đường phản chiếu ánh sáng đèn vàng hắt ra từ các quán cà phê chưa kịp mở cửa.
Hải Nam ngồi trong xe, ánh mắt dõi theo ngôi nhà gạch đỏ trước mặt — căn nhà cũ của Lưu Quang, nay đã bị niêm phong. Trên cửa vẫn còn dán băng vàng của cảnh sát, nhưng anh biết Huy sẽ không cho phép anh quay lại hiện trường.
“Cảnh sát thì bị cấm. Nhưng tôi thì không,” anh lẩm bẩm, bật công cụ mở khóa điện tử.
Ổ khóa kêu “tách” một tiếng khô khốc. Cánh cửa mở ra, mùi ẩm mốc xộc vào. Bên trong, căn phòng khách phủ bụi, bàn làm việc của Lưu Quang vẫn nguyên vẹn. Trên bàn là khung ảnh chụp một cô gái trẻ, đôi mắt sáng, nụ cười hiền — con gái ông ta, Lưu Mai.
Nam khẽ chạm vào tấm ảnh.
“Ông giấu gì sau nụ cười này vậy, Lưu Quang?”
Anh bắt đầu rà soát căn phòng. Thảm bị xê dịch nhẹ. Dưới lớp sàn gỗ, anh phát hiện một khe nhỏ — như có vật gì từng bị kéo ra. Anh lấy dao găm bật nắp sàn. Dưới đó, một hộp thiếc cũ lẫn tro.
Anh mở nắp, thấy trong tro tàn có vật gì cứng — một mảnh kim loại mỏng hình tròn, khắc biểu tượng con mắt đỏ. Xung quanh viền khắc chữ Latin: “Veritas per Ignem” – Sự thật qua ngọn lửa.
Nam cau mày. Anh nhớ lại lời Vy kể: Hội Tín Sĩ từng tin rằng chỉ có ngọn lửa mới thanh lọc sự giả dối. Có lẽ Lưu Quang từng là thành viên hoặc có liên hệ với hội.
Anh đặt vật đó vào túi, đứng dậy. Nhưng khi xoay người, anh thấy một chi tiết lạ — bức tranh treo trên tường nghiêng lệch. Anh bước lại, gỡ nó xuống. Sau khung tranh, có một khoảng lõm nhỏ. Bên trong là một tờ giấy cháy dở, chỉ còn nửa dưới.
Chữ viết tay run rẩy:
“Nếu ai tìm thấy điều này… ‘Người Mở Khóa’ sẽ biết cách giải mã… Đừng tin vào—”
Phần còn lại bị cháy xém.
“Người Mở Khóa?” – Nam lặp lại. Cái tên nghe như một biệt danh trong hội. Anh chụp lại rồi bỏ đi, không để lại dấu vết.
Buổi trưa, anh gặp Lan Vy ở quán cà phê gần hồ. Cô mặc áo sơ mi trắng, tay cầm laptop, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng.
“Anh trông như vừa bước ra từ hiện trường vụ cháy.”
“Không sai mấy.” – Nam ngồi xuống, đặt mảnh kim loại và tờ giấy lên bàn. – “Tôi tìm được trong nhà Lưu Quang.”
Vy nhìn chăm chăm vào vật đó.
“Chữ Latin. ‘Veritas per Ignem’. Slogan của Hội Tín Sĩ.”
“Còn dòng này, ‘Người Mở Khóa’?”
“Tôi từng đọc qua trong nhật ký một thành viên cũ. Họ gọi người đó là Keybearer – người giữ chìa khóa giải mã chân lý. Có thể là một cá nhân nắm giữ mật mã gốc của Hội.”
Nam chống cằm, im lặng.
“Vậy hắn ta còn sống?”
“Không ai biết. Nhưng nếu Lưu Quang từng liên lạc với người đó, có thể hắn là mục tiêu.”
Vy mở laptop, chiếu lên màn hình hình ảnh phóng to từ tờ giấy cháy.
“Phần cháy dở còn để lại một ký hiệu mờ. Tôi xử lý ánh sáng rồi phát hiện… đây.”
Ký hiệu hiện lên: một hình xoắn tròn, giống như con rắn đang tự cắn đuôi.
“Ouroboros.” – Vy nói nhỏ. – “Biểu tượng cổ đại, tượng trưng cho chu kỳ vô tận. Hội Tín Sĩ từng dùng nó để ám chỉ ‘vòng lặp của sự thật’. Có thể họ tin rằng chân lý bị giấu trong những chu kỳ lặp lại.”
“Chu kỳ của cái chết?” – Nam hỏi.
“Có thể.”
Họ im lặng một lúc lâu. Bên ngoài, gió thổi qua hồ, mang theo hơi nước mát lạnh. Nam nhấp ngụm cà phê, ánh mắt trầm xuống.
“Lan Vy, cô có bao giờ nghĩ… những vụ án như thế này không phải để tìm ra hung thủ, mà để dẫn dắt ta vào trò chơi của ai đó?”
“Anh nghĩ có người đang dàn dựng tất cả?”
“Phải. Ai đó muốn tôi quay lại điều tra. Muốn tôi nhớ lại.”
Vy nhìn anh, khẽ nói:
“Vụ đồng đội anh ba năm trước?”
Nam gật.
“Minh từng nói về một tổ chức chuyên buôn cổ vật, sử dụng mật danh từ Hội Tín Sĩ để che giấu giao dịch. Khi anh ta chết, vụ án bị đóng lại. Nhưng bây giờ, biểu tượng này quay lại… Tôi không tin là trùng hợp.”
Cô thở dài.
“Vậy có thể ‘Người Mở Khóa’ chính là nhân chứng còn sót lại.”
“Hoặc là kẻ giết Minh.”
Chiều tối, họ đến kho lưu trữ cũ ở ngoại ô, nơi từng là trụ sở của Hội Tín Sĩ đầu thế kỷ trước. Tòa nhà gạch mục, cửa sắt hoen rỉ, bên trong phủ lớp bụi dày.
Ánh đèn pin lướt qua những giá sách xiêu vẹo, tường dán đầy công thức và biểu tượng cổ. Vy chạm nhẹ vào tấm bảng gỗ khắc chữ Latin: “Lux in Tenebris Lucet” – Ánh sáng chiếu qua bóng tối.
“Câu này từng khắc ở cổng Hội,” cô nói.
“Thế mà bây giờ chỉ còn tro tàn.”
Nam rà đèn quanh góc tường, nơi có vết cháy lan rộng. Anh quỳ xuống, lấy cọ quét lớp bụi. Dưới nền xi măng là một tấm kim loại khắc biểu tượng con mắt. Giữa mắt là khe nhỏ hình ổ khóa.
Vy thì thầm:
“Ổ khóa… của Người Mở Khóa?”
Nam rút mảnh kim loại tìm được từ nhà Lưu Quang, đặt lên khe. Khớp hoàn hảo. Khi anh xoay nhẹ, một tiếng “tạch” vang lên. Tường phía trước họ rung nhẹ, rồi một mảng nhỏ bật mở, để lộ hốc chứa hộp gỗ đen.
Bên trong là cuốn sổ bọc da, cháy xém một góc.
Vy run tay mở ra. Những dòng chữ viết bằng mực đỏ hiện lên, nét chữ sắc bén:
“Chúng ta đã nhìn thấy quá nhiều. Sự thật không dành cho mọi người. Kẻ nào mở khóa sẽ bị ánh sáng thiêu rụi. Hãy để con mắt ngủ yên, nếu không thế giới sẽ mù lòa.”
Nam lật vài trang, đến đoạn cuối:
“Họ đã gửi tín hiệu. Hội đã trở lại. Và Người Mở Khóa… vẫn còn sống.”
Anh khép sổ lại, mắt nhìn xa xăm.
“Hội đã trở lại. Vậy mục tiêu kế tiếp sẽ là ai?”
Trên đường về, gió nổi lên. Xe họ lướt qua con dốc, ánh đèn quét lên bức tường loang lổ. Đột nhiên, Vy giật mình.
“Anh thấy không?”
Trên tường, ai đó vừa viết dòng chữ bằng sơn đỏ:
“MẮT THỨ BA ĐANG NHÌN.”
Nam thắng gấp, bước xuống. Dòng chữ còn mới, sơn chưa khô, mùi vẫn hăng nồng. Anh nhìn quanh – không có ai. Nhưng từ mái nhà đối diện, ánh đèn flash lóe lên. Một tiếng “tách” vang – máy ảnh chụp.
“Chúng đang theo dõi ta.” – Vy nói khẽ.
“Không chỉ theo dõi. Chúng muốn ta biết điều đó.”
Đêm. Hải Nam ngồi trong phòng làm việc nhỏ, đèn bàn hắt lên gương mặt u tối. Anh mở cuốn sổ cũ ra đọc lại. Từng dòng chữ như tiếng vọng từ quá khứ, lẫn tiếng cười của người đồng đội đã mất.
Anh đặt tay lên trang cuối, nơi có ký hiệu nhỏ giống con rắn Ouroboros, và dưới đó một dòng mã lạ:
“K12 – B7 – 47N.”
Anh ghi lại, thử giải mã. Sau một hồi suy luận, anh nhận ra đây không phải mã chữ, mà là tọa độ. Anh tra nhanh – tọa độ đó trỏ đến bãi công nghiệp bỏ hoang phía Nam thành phố, nơi từng có vụ cháy kho ba năm trước – chính là nơi Minh chết.
Anh khựng lại, tim đập mạnh.
“Vòng tròn đã khép…”
Đêm ấy, mưa trở lại.
Hải Nam khởi động xe, rẽ vào con đường đầy gió. Bên cạnh, Lan Vy ngồi im lặng, tay siết chặt cuốn sổ. Ánh đèn đường quét ngang qua gương mặt cô, hắt bóng xuống hàng ghế sau.
“Nếu đó là cái bẫy?” – cô hỏi.
“Tôi vẫn phải đến.”
“Vì đồng đội anh?”
“Vì sự thật.”
Chiếc xe lao đi, đèn pha xé toạc màn đêm. Xa xa, giữa bóng tối của khu công nghiệp cũ, những ô cửa vỡ phản chiếu ánh sáng nhấp nháy — như hàng chục con mắt đang nhìn họ.